Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phải đó, các người tính làm trò cười sao? Ba đứa con gái, một người đàn ông bình thường, có thể chiếm được ưu thế gì từ tay Phương Thắng Thiên đây?”

“Đưa dê vào miệng cọp à, cần thiết không?”

“Đúng là người của Phương Thắng Thiên, chẳng phải hạng gì tốt đẹp”.

Đám đông nghe thấy lời này của Lôi Hổ, cũng dị nghị, đều không xem trọng mấy người Long Thiên Tiếu và Lâm Hi.

“Đại ca, em thấy mấy người này chỉ biết nói năng bậy bạ. Mặc dù không biết bọn chúng làm sao trà trộn vào được, theo em thấy cứ đuổi bọn chúng ra ngoài đi!”

Lúc này, Hồ Lục nói, hắn ta rất xem thường ba người họ, tầm thường không đáng nhắc đến, căn bản không giống người có năng lực gì, chỉ biết ở trong này nói năng bậy bạ, nếu người của Phương Thắng Thiên dễ đối phó như vậy, anh ta còn là người của Phương Thắng Thiên sao?

Phương Thắng Thiên được công nhận trong tay có thế lực ngầm mạnh nhất thành phố Lâm Giang, người dưới trướng của anh ta sao có thể là hạng người bình thường vậy được.

“Hồ Lục nói không sai, để mấy người như vậy ăn nói lung tung cũng không có tác dụng gì, hiện tại cách lúc bắt đầu thi đấu còn hơn một tiếng nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác đi!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên với hình xăm sói đen trên cổ nói.

“Hắc Lang, lần này tôi với tiểu tử nhà anh giống nhau đều là anh hùng, thật hiếm thấy!”

Hồ Lục nghe vậy, nhìn về phía Hắc Lang, vô cùng hiếu kỳ nói.

“Cho dù ngốc cũng có thể nhìn ra được, còn là anh hùng gì chứ?”

Hắc Lang mang theo một nụ cười kì quái, cười lạnh nói, bên trong lời nói tràn đầy sự mỉa mai.

“Hắc Lang, con mẹ nó đã cho mặt mũi còn không cần, đi, chúng ta quyết đấu, tôi phải đánh chết thứ ẻo lả nhà anh!”

Hồ Lục vừa nghe thấy lời này, rất không vui nói, hô lớn một tiếng, cơn nóng giận lại bộc phát.

“Được rồi, đều câm hết miệng lại cho tôi, bây giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tư quyết đấu?”

Lôi Hổ nghe vậy, nhướng mày quát lớn. Mọi người nghe thấy đều im lặng, trong lúc nhất thời không ai dám nói tiếp.

“Mấy người chứng minh thực lực thế nào, nếu các người muốn chịu chết, tôi thấy thôi đi, không cần thiết”.

Lôi Hổ nhìn về phía Long Thiên Tiếu và Lâm Hi, hỏi.

“Chúng tôi đã chứng minh thực lực của mình rồi, tin hay không là tùy mấy người, chúng tôi không cần chứng minh gì thêm với mấy người hết!”

Lâm Hi nghe vậy, rất không vui nói, vốn dĩ khi anh cả muốn qua lại với đám người xã hội đen này, cô ấy đã rất phản đối, không thoải mái chút nào.

Vị trí của Long Thiên Tiếu trong lòng cô ấy rất đặc biệt, cô ấy cảm thấy anh cả giao du với đám người này sẽ hạ thấp thân phận của anh.

“Dám nói với đại ca chúng tôi vậy à, cô có hiểu tôn trọng là gì không, cô có biết đại ca của chúng tôi là người thế nào không hả?”

Dáng vẻ Hồ Lục nhìn Lâm Hi rất không vừa ý, lớn tiếng quát.

“Tôi chỉ tôn trọng người mạnh hơn mình, còn những người kém hơn tôi thì, hừ!”

Lâm Hi nghe vậy, chỉ cười lạnh nói, bộ dạng vô cùng khinh thường.

“Hừ, con nhóc này, nói chuyện không khách khí vậy sao, để tôi xem cô có bao nhiêu bản lĩnh”.

Hồ Lục nghe vậy, lại tức giận. Người phụ nữ này đẹp thì có đẹp nhưng nói chuyện lại đáng ghét như vậy, hắn ta đứng lên bước nhanh về phía đó, muốn bắt lấy Lâm Hi.

Chỉ thấy động tác của Lâm Hi vô cùng nhanh, đầu tiên là né được bàn tay to lớn, nhảy lên không đá một cước, Hồ Lục theo bản năng tránh đi, nhưng phát hiện một cước này vô cùng hiểm, chỉ với một cước cả thân hắn ta đã ngồi bệt xuống đất.

Mọi người nhìn thấy tình huống này, đều cảm thấy kinh ngạc, Hồ Lục cũng chết lặng, sau khi kịp phản ứng lại hắn ta cảm giác bị sỉ nhục, từ dưới đất bò dậy chuẩn bị phản công.

“Vù!”

Tiếng xé gió truyền đến, Hồ Lục đang chuẩn bị tấn công giờ phải sững sờ đứng im tại chỗ, ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trán hắn ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cả người đứng thẳng tắp, chỉ trong nháy mắt hắn ta đã cảm giác toàn thân mình lạnh ngắt.

Sau một lát, hắn ta sờ lên cổ mình, tay sờ thấy máu, mà sau lưng hắn ta là một con dao găm cắm sâu vào trong tường, mà con dao găm lúc này còn đang kêu lên ong ong, có thể thấy tốc độ ném dao nhanh thế nào.

“Bang bang bang!”

Lúc này, Lôi Hổ đứng dậy vỗ tay, trong ánh mắt có vẻ tán thưởng.

Đùa cái gì vậy, một cước đánh bại Hồ Lục, thiếu chút nữa giết chết Hồ Lục, đây không phải biểu hiện của năng lực thực sự, mà cô ấy đã nương tay, nếu cô ấy muốn mạng của Hồ Lục thì không chỉ là vết thương đơn giản trên cổ như vậy, mà sẽ cắt đứt động mạch chủ cổ rồi.

“Các vị đang ngồi ở đây, quả nhiên là cao thủ, họ Lôi tôi lại rất kính trọng cao thủ”.

Lôi Hổ có vài phần hào khí nói.

“Hồ Lục, còn thất thần đấy làm gì, ngồi về chỗ đi, không chết chỉ là vết xước nhỏ thôi”.

Lôi Hổ lại nói với Hồ Lục.

“Vâng vâng!”

Hồ Lục vẫn chưa kịp hoàn hồn, sửng sốt đi về chỗ của mình, khi hắn ta nhìn thấy con dao găm cắm trên tường cảm giác da đầu cũng run lên.

Ngay khi nãy, hắn ta thiếu chút nữa là chết rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu tay người phụ nữ này hơi chệch đi chút, động mạch chủ trên cổ hắn ta sẽ bị cắt, hắn ta vừa đi dạo qua quỷ môn quan một chuyến.

Hiện tại hắn ta hoàn toàn im lặng, ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ.

Tần Tiểu Manh thấy một màn này, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, cô ấy nhận ra Lâm Hi, nhưng không thể ngờ thực lực của Lâm Hi lại kinh khủng đến vậy, vậy mà lại hạ gục được tên hung hãn kia, hơn nữa thiếu chút nữa giết chết hắn ta, cái này cũng quá mạnh rồi.

“Các vị nếu không phải người của Phương Thắng Thiên, lại có thể vượt qua nhiều ải kiểm soát để vào đây, tôi tin tưởng vào thực lực của các vị. Các vị nếu đã muốn tôi thắng, không thể không có yêu cầu của mình, trên đời này đâu có bữa cơm nào miễn phí, Lôi Hổ tôi hiểu được đạo lý này”.

Lôi Hổ ngồi xuống sau đó nói.

“Tôi cần anh đồng ý với tôi một điều kiện”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Điều kiện gì?”, Lôi Hổ hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra”.

Long Thiên Tiếu đáp lại Lôi Hổ.

“Đại ca, ý của anh ta là hi vọng anh có thể đáp ứng bất kì điều kiện gì”.

Lúc này, Hắc Lang lên tiếng, trên mặt ông ta mang theo một nụ cười tà dị, thản nhiên nói.

“Bất kỳ điều kiện gì, lẽ nào anh ta muốn làm đại ca của chúng ta, đại ca Lôi Hổ cũng phải đồng ý à?”

“Đúng đó, đúng đó, cái này có chút quá đáng”.

“Nếu như thật sự có thể thắng, hy vọng trước tiên anh nói rõ điều kiện, giao dịch cũng không làm như vậy”.

Mọi người nghe vậy, cũng mỗi người một câu, dị nghị.

“Mấy người không có quyền lựa chọn, mấy người chỉ có thể lựa chọn đồng ý, mấy người mất đi Hongdaokou chính là mất đi một nửa thế lực, về sau làm sao sống yên ổn ở Lâm Giang được, mấy người mất đi miếng thịt béo Hongdaokou này thì bản thân sẽ biến thành miếng thịt béo khác, hơn nữa còn là miếng thịt để người khác xâu xé!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng cong lên, vẻ mặt vô tình nói.

“Khốn kiếp, anh nghĩ chúng tôi là bùn nhão vô dụng à?”

“Đúng vậy, đây là cố tình coi thường chúng ta mà!”

“Anh nghĩ mình là ai, chẳng lẽ một mình anh có thể mạnh hơn tất cả chúng tôi sao?”

Khi Long Thiên Tiếu nói ra lời này, trong nháy mắt đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng mọi người, nhưng Long Thiên Tiếu vẫn không chút kích động, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Lôi Hổ, đợi Lôi Hổ đưa ra quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK