Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Đệ nhị thiên hạ!

Ánh sáng chói rọi xuống khiến đám người Long Tiểu Tịch không thể mở mắt, trong luồng sáng có một người đàn ông đang đi tới.

“Bố ơi!”

Long Tiểu Tịch nhận ra người đó chính là Long Thiên Tiếu.

“Cô ta đã ở đây rồi”.

Bách Lý Vô Cầu nhìn Long Thiên Tiếu sau đó lại nhìn Lục Thanh Dao và nói.

“Làm cho cô ấy trở lại bình thường đi”, Long Thiên Tiếu nói một cách lạnh nhạt.

“Trở lại bình thường làm gì, anh muốn giết cô ta thì bây giờ giết luôn đi. Tôi đưa cô bé đi để tránh dọa nó sợ!”, Bách Lý Vô Cầu lãnh đạm nói.

Lúc này, trên núi càng ngày càng có nhiều nhân viên tìm kiếm, trên không trung càng ngày càng nhiều trực thăng, từng đốm lửa nhỏ trong ngọn núi nhỏ này đã dần sáng rực lên.

Nhìn thấy tình thế này, Lục Thanh Dao cuối cùng cũng phát hoảng rồi. Tuy cô ta còn trẻ nhưng không phải không hiểu chuyện, trên trời đều là máy bay trực thăng quân sự, trên đó gắn ký hiệu của chiến khu Nam Cảnh.

Những gia đình bình thường có trẻ con mất tích sẽ không huy động lực lượng này để tìm kiếm. Vì thế lai lịch của Long Thiên Tiếu không hề đơn giản.

“Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy trước khi chết”, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Bố ơi, chị Thanh Dao hứa sẽ trả hết tiền ăn ở trường mẫu giáo cho cô bé mập nên con mới đi cùng chị ấy”, Long Tiểu Tịch thử giải thích.

“Con im miệng, về nhà bố mới xử lý con sau!”

Long Thiên Tiếu không quay đầu nhìn, lạnh lùng nói. Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy chỉ đành ấm ức ngậm miệng. Từ bé đến giờ bố chưa bao giờ nói như vậy với cô bé.

“Bé con, em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Cô ấy có làm gì em không?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng đi đến trước mặt Long Tiểu Tịch.

“Chị Tuyết Cầm”, Long Tiểu Tịch vội vàng gọi to.

“Có bị thương ở đâu không?”, Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không ạ, chị mau bảo bố đừng đánh chị Thanh Dao”, Long Tiểu Tịch lắc đầu nói.

“Lần sau không có sự cho phép của chị và bố em, không được đi ra ngoài với người lạ”, Cố Tuyết Cầm trách móc nói.

“Cảm ơn anh Bách Lý”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Bách Lý Vô Cầu nói.

Cô không hiểu, tại sao Long Tiểu Tịch mất tích, anh ta lại là người lo lắng nhất, còn là người tìm thấy cô bé nhanh nhất.

Trong chuyện này rốt cuộc còn chuyện gì cô không thể biết được, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút tò mò.

“Đừng khách sáo, cô đối xử rất tốt với cô bé, nó cần một người mẹ mà cô thì thích hợp làm mẹ của cô bé”.

Bách Lý Vô Cầu bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Cầm và nói. Chỉ là nghe những lời này thì có chút ngại ngùng, đặc biệt là lúc Bách Lý Vô Cầu nhìn vào mắt cô thì càng kỳ quặc hơn.

“Cảm ơn anh, cô bé là con của chồng tôi, đương nhiên cũng là con của tôi”.

Cố Tuyết Cầm nói cảm ơn rồi bế Long Tiểu Tịch lên.

“Chị Tuyết Cầm, còn cô bé mập, đừng để cô bé mập ở đây”.

Long Tiểu Tịch lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì chỉ đành để Long Tiểu Tịch xuống rồi dắt cô bé đi tới chỗ cô bé mập.

“Đường Tiểu Đường, đây là chị Tuyết Cầm của tớ, cậu đi về cùng tớ đi rồi ngày mai cùng nhau đi học”.

Long Tiểu Tịch nhìn Đường Tiểu Đường và nói. Nhưng mà cô bé mập nhìn Cố Tuyết Cầm có chút xa lạ nên còn rụt rè.

“Nào, đưa tay của em cho chị”.

Cố Tuyết Cầm đưa tay ra trước mặt cô bé mập rồi cười và nói.

“Đường Tiểu Đường, đây là chị Tuyết Cầm của tớ, cậu không đi cùng bọn tớ thì chúng tớ sẽ bỏ cậu ở đây đấy”.

Long Tiểu Tịch nhìn bộ dạng cô bé mập, đành nói ra mấy câu dọa nạt.

Cô bé mập nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra đặt vào trong lòng bàn tay của Cố Tuyết Cầm.

Mặc dù đã là đêm khuya nhưng quang cảnh chỗ này lại sáng rực, Cố Tuyết Cầm có thể nhìn thấy rõ tay cô bé mập tuy rằng bụ bẫm nhưng lại không hề trắng trẻo, có chút đen, thoạt nhìn là biết không phải con nhà khá giả.

“Thế mới phải chứ”.

Cố Tuyết Cầm cười nói, nắm lấy tay của hai cô bé rồi đi ra bên ngoài.

“Chị Tuyết Cầm, bố em thật sự sẽ giết chị Thanh Dao à?”

Long Tiểu Tịch vô cùng lo lắng hỏi.

“Chị không biết”, Cố Tuyết Cầm lắc đầu và nói.

“Thôi được rồi, con bé không làm sao”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, nhẹ nhàng nói.

“Mọi người đi trước đi, tôi tự biết phải làm thế nào”, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Anh có nghe thấy không hả Long Thiên Tiếu? Anh thật sự định giết cô ấy hay sao?”

Lúc này Bách Lý Vô Cầu đã đứng dậy, nói một cách thờ ơ.

“Giải độc cho cô ấy đi”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì đáp lại với giọng lạnh lùng.

“Tùy anh!”

Bách Lý Vô Cầu nghe thấy vậy thì phất tay áo một cái, xoay người rời đi.

Lúc anh ta xoay người rời đi, Lục Thanh Dao phát hiện thân thể của cô đã có thể cử động, không chỉ có thể cử động mà sức lực cũng được khôi phục, sự thay đổi này khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Người tên là Bách Lý Vô Cầu này rốt cuộc là ai mà lại lợi hại như vậy, giơ tay nhấc chân là có thể hạ độc rồi giải độc, thật sự là quá thần kì.

“Chẳng phải cháu muốn đấu với chú hay sao? Hôm nay chú sẽ cho cháu một cơ hội nhưng mà cháu phải chịu trách nhiệm với việc ngu ngốc mà hôm nay cháu đã làm”.

Long Thiên Tiếu đứng trước mặt Lục Thanh Dao, lạnh lùng nói. Nhìn thấy bộ dạng này của Long Thiên Tiếu, Lục Thanh Dao nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, khi gặp phải ánh mắt của anh thì trong lòng cô run lên.

“Cháu chỉ muốn đấu võ với chú, không hề làm gì cô bé!”, Lục Thanh Dao ngập ngừng giải thích.

“Cháu sợ rồi sao?”, Long Thiên Tiếu cười nhếch miệng và nói.

“Cháu”.

Lục Thanh Dao muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến bên môi thì lại không biết nên nói thế nào, muốn nói nhưng lại thôi.

“Kẻ mạnh không bao giờ lùi bước hay hối hận, bộ dạng của cháu đến chết còn sợ mà lại muốn trở thành kẻ mạnh. Chú chỉ dùng một phần sức lực, nếu cháu có thể vượt qua được ba chiêu thì có thể bình an xuống núi, còn nếu không thì hãy nằm lại chỗ này đi!”, Long Thiên Tiếu nhếch miệng, nói với vẻ chế giễu.

“Nếu đã như vậy thì hãy tới đi!”

Lục Thanh Dao nuốt nước bọt sau đó bày ra tư thế tiếp chiêu, những người có mặt nhìn thấy tình huống này đều không dám tiến lên ngăn cản, kể cả có người không biết sự tình muốn lên ngăn cản thì cũng bị Trần Hướng Thiên chặn lại.

Long Thiên Tiếu làm việc, ai dám nói này nói nọ, ai dám tùy tiện ngăn cản.

“Chú để cháu xuất chiêu trước”.

Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói, một tay để sau lưng, có vẻ như chỉ định dùng một tay để đấu. Lục Thanh Dao nghe thấy vậy, cơ thể mạnh mẽ nhanh chóng tiến gần Long Thiên Tiếu, mượn sức của cây cối xung quanh và bay lên, trực tiếp nhắm thẳng đầu của Long Thiên Tiếu.

Nhưng mà lúc này Long Thiên Tiếu lại khẽ nhắm mắt lại, chắp một tay sau lưng, đứng yên tại chỗ.

Khi một cước sắp chạm vào đầu thì tay của anh đột nhiên chuyển động, bàn tay to duỗi ra, tóm lấy mắt cá chân của Lục Thanh Dao lắc mạnh, trực tiếp ném Lục Thanh Dao ra xa, cơ thể Lục Thanh Dao giống như một con diều đứt dây, bị đập vào một cái cây lớn rồi mới rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK