Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Lời này của ông Lăng là không đúng rồi, người bạn của tôi trời sinh tính cách trầm lặng, không thích kết giao với người lạ. Không có sự cho phép của cậu ấy, tôi không dám giới thiệu cậu ấy với ông đâu”.  

             Tần Viễn Lâm nghe vậy, liền vội vàng từ chối.  

             “Là vậy sao! Như vậy cũng có thể hiểu được, thường thì những người tài giỏi, tính cách đều có chút kỳ quái. Có điều chủ tịch Tần này, hay ông cứ giới thiệu cho tôi đi. Họ Lăng tôi bất tài, gần đây có cược lớn với người khác, bây giờ tôi đang đau đầu vì không có người tài giỏi giúp đỡ, người bạn của ông tài năng đánh cờ tuyệt đỉnh, nếu có được sự giúp đỡ của cậu ấy, lần đánh cược này của tôi tin chắc 100% sẽ thắng”.  

             Lăng Giang Hà nghe thấy vậy, khẽ gật đầu nhưng cũng không từ bỏ ý định, vì vậy tiếp tục dò hỏi.  

             “Tôi có thể hỏi giúp ông, nhưng người bạn của tôi có đồng ý hay không, tôi không dám chắc”.  

             Tần Viễn Lâm nghe vậy khẽ gật đầu đáp lại. Nhưng nghĩ đến chuyện Long Thiên Tiếu dường như không quá hứng thú với việc chơi cờ, đoán chừng hi vọng anh đồng ý ra tay không quá lớn.  

             “Vậy trước tiên tôi cứ cảm ơn chủ tịch Tần đã!”  

             Lăng Giang Hà nghe vậy, hơi chắp tay lại nhìn vào thế trận trên bàn cờ, trên mặt ông ta vẫn có chút tán thưởng như cũ.  

             “Ông cụ Lăng khách sáo rồi, tôi nói rồi, tôi không dám cam đoan gì trước”.  

             Tần Viễn Lâm cười ha hả, nói xong lại nhìn đồng hồ.  

             “Ông cụ Lăng, thời gian không còn sớm nữa, tôi có chút việc, tôi đi trước đây”.  

             Tần Viễn Lâm nói.  

             “Được, người đâu, tiễn chủ tịch Tần”.  

             Tần Viễn Lâm rời đi, Lăng Giang Hà cũng không giữ lại, lúc này tâm tư của ông ta càng chú trọng hơn vào bàn cờ. Sau khi nói vài ba câu chào, Tần Viễn Lâm dưới sự cung tiễn của người làm rời khỏi đình viện.  

             Mà Lăng Giang Hà vẫn hết sức chăm chú vào bàn cờ, bộ dạng như đang tự hỏi.  

             “Người đâu, dẫn cô chủ đến đây”.  

             Một lúc lâu sau đó, Lăng Giang Hà mới nói với người làm.  

             “Vâng, ông chủ”.  

             Người làm nghe thấy vậy, rất nghe lời bèn lui xuống đi báo với cô chủ nhà họ.  

             Thời gian ước chừng tầm hơn mười phút, một cô gái có vóc dáng cao gầy xuất hiện trước đình viện.  

             “Ông nội, ông tìm cháu có việc gì ạ?”  

             Lăng Khuynh Tuyết đi tới, nhẹ giọng hỏi.  

             “Khuynh Tuyết đấy à, cháu ngồi xuống, lại đây xem ván cờ này”.  

             Lăng Giang Hà nghe thấy thế liền nói với Lăng Khuynh Tuyết.  

             Lăng Khuynh Tuyết bèn ngồi xuống, ánh mắt nhìn thoáng qua bàn cờ.  

             “Đây không phải ván cờ tàn mà sáng nay ông nội và Thượng Quan Vân Lai chơi sao?”  

             Lăng Khuynh Tuyết không nhìn kỹ, chỉ thuận miệng nói.  

             “Cháu nhìn kỹ đi”.  

             Lăng Giang Hà nghe thấy vậy lại tiếp tục nói.  

             “Ấy, sao lại biến thành như vậy rồi?”  

             Lăng Khuynh Tuyết rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường, vì vậy nói.  

             “Ván cờ này đã được người ta dùng cách khác phá giải rồi, cháu thấy thế cờ tàn bây giờ thế nào?”  

             Lăng Giang Hà có chút cảm khái hỏi.  

             “Hiện giờ, bên này của cháu đang chiếm ưu thế, sao lại như vậy, sao có thể làm được chứ?”  

             Lăng Khuynh Tuyết nghe thấy vậy liền hỏi lại. Không chỉ có bên này của cô ta chiếm ưu thế mà hơn nữa còn nắm chắc phần thắng rồi, dựa theo thế cục cờ tàn lúc trước, có thế nào cô ta cũng không nghĩ thông suốt được.  

             Thế cờ tàn kia, bất luận thế nào cũng rất khó thay đổi.  

             “Để ông nói cho cháu nghe, có thể làm được như vậy, chỉ cần có ba bước”.  

             Lăng Giang Hà đặt quân cờ về vị trí ban đầu, bắt đầu từng bước một chỉ cho Lăng Khuynh Tuyết, khi cờ trắng di chuyển được ba bước, thế trận bỗng xảy ra thay đổi lớn, ngay lập tức tình thế đảo ngược.  

             Là một người nghiên cứu có hiểu biết về cơ vây, Lăng khuynh Tuyết hiển nhiên rất nhanh có thể phân tích được xu hướng phát triển của thế trận, hai nước cờ đầu vẫn có chút nhạt nhẽo, thậm chí còn tạo cho người ta có cảm giác chúng không thể làm ăn được gì.  

             Nhưng đến khi đánh quân cờ thứ ba xuống, thế cục đột nhiên liền xảy ra thay đổi lớn, toàn cục sống dậy, tình thế chuyển bại thành thắng.  

             Từ yếu thành mạnh, thế cục chuyển biến lớn như vậy, thực sự quá rõ ràng.  

             “Nước cờ sắc bén, từng bước ép sát, nước cờ này nhìn qua thì đơn giản nhưng lại ẩn giấu sát khí rất cao. Ông nội, sao ông lại đột nhiên nghĩ ra cách phá giải kỳ diệu như vậy?”  

             Trong đôi mắt xinh đẹp của Lăng Khuynh Tuyết hiện lên một tia sáng, có chút không tưởng tượng nổi liền hỏi.  

             “Ài, cái này cũng không phải ông nghĩ ra, là một vị cao nhân khác nghĩ ra!”  

             Lăng Giang Hà nghe thấy vậy chỉ khoát tay rồi nói.  

             “Cao nhân?”  

             Lăng Khuynh Tuyết có chút bất ngờ liền hỏi.  

             “Phải, là một vị cao nhân, người này tài nghệ chơi cờ cao cường, hẳn là vượt xa chúng ta rồi! Ông không thể tưởng tượng được, ở thành phố Lâm Giang còn có cao nhân như vậy?”  

             Lăng Giang Hà vô cùng cảm khái nói.  

             “Cho nên vị cao nhân này rốt cuộc là ai ạ?”  

             Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy có chút tò mò hỏi, người có thể nghĩ ra được cách thức phá giải này hẳn là một nhân vật vô cùng tài giỏi xuất chúng, Lăng Khuynh Tuyết cũng rất tò mò về người này.  

             “Ông cũng không biết là ai. Là một người bạn của Tần Viễn Lâm, ông hỏi thăm tin tức về người này nhưng ông ta lại có ý che giấu, tựa như không thể xuất đầu lộ diện vậy”.  

             Lăng Giang Hà nghe thấy vậy bèn lắc đầu rồi nói.  

             “Thần bí như vậy sao, nếu người đó có thể đánh được nước cờ như vậy hẳn là tài năng chơi cờ rất đỉnh rồi, cháu thật sự muốn cùng người đó bàn luận thêm”.  

             Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy, có chút chờ mong nói.  

             Lăng Giang Hà lại không nghĩ đơn giản như vậy, từ cách phá thế cờ này, ông ta không chỉ nhìn ra được tài năng chơi cờ tinh diệu của người đó mà còn có thể nhìn ra được tâm tính và tính cách cũng rất mạnh mẽ, cường thế.  

             Từ cách đi của ba nước cờ này, người chơi cờ thích di chuyển theo góc nghiêng chéo, cách di chuyển hiểm hóc, cho thấy có lòng quyết đoán cao. Người có thể nghĩ ra được cách đưa vào chỗ chết sau đó lại hồi sinh nhất định là một người rất thú vị đây.  

             “Haha ông đã đánh tiếng với Tần Viễn Lâm rồi, nếu ông ta có thể giới thiệu thì khi đó ông nội sẽ dẫn cháu cùng đi gặp vị cao nhân kia”.  

             Lăng Giang Hà cười cười sau đó nói.  

             “Vậy cũng được!”  

             Trong đôi mắt Lăng Khuynh Tuyết hiện lên một tia sáng và đáp lại.  

             “Cháu rể của ông cũng nên là một người tài giỏi xuất chúng như vậy. Nếu cháu rể tương lai mà ngay cả thế cờ này cũng không giải được thì khó làm được chuyện gì lắm!”  

             Lăng Giang Hà rất quả quyết nói.  

             “Hừm!”  

             Lăng Khuynh Tuyết nghe vậy chỉ hừ nhẹ một tiếng, cô ta chưa từng nghĩ sẽ mang chuyện hôn nhân của mình gộp chung với chuyện chơi cờ.  

             “Được rồi, ông còn phải từ từ nghiên cứu tiếp, cháu bận gì thì cứ đi trước, cờ hay đúng là cờ hay, khiến người ta không dứt ra được, phải nhập tâm vào nó”.  

             Lăng Giang Hà lại tiếp tục cảm thán nói, Lăng Khuynh Tuyết nghe thấy vậy cũng đứng lên, cô ta hơi khom người xuống nói lời chào với Lăng Giang Hà.  

             Sau khi nói chuyện với Lâm Hi về tình hình gần đây xong, Long Thiên Tiếu liền rời khỏi Tiểu Vũ Tiền Các, lái xe đến đón Cố Tuyết Cầm tan làm.  

             Xe mới dừng lại phía dưới tập đoàn Cố Thị, điện thoại của anh lại vang lên.  

             Long Thiên Tiếu nhìn điện thoại, phát hiện là Tần Viễn Lâm gọi tới.  

             “Chủ tịch Tần, có chuyện gì sao?”  

             Long Thiên Tiếu nhận điện thoại sau đó hỏi.  

             “Cậu Long, không thể tưởng tượng được tài năng chơi cờ của cậu lại vi diệu đến vậy!”  

             Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng tán thưởng của Tần Viễn Lâm.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK