Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì mà mười lăm năm? Lấy rượu mới mua là được rồi. Đám ranh con các cậu còn thèm muốn rượu quý của ông đây à. Mấy người không xứng”.  
 
Lôi Hổ nghe vậy, thô lỗ đáp.  
 
“Vâng đại ca, em hiểu rồi”.  
 
Tên đàn em nghe thấy vậy, liền cắp đuôi rời đi.  
 
Không bao lâu sau, Cố Hiểu Huy cũng trở lại.  
 
“Anh Lôi, để anh phải đợi lâu rồi”, Cố Hiểu Huy có chút tò mò nói.  
 
Đúng vào lúc này, một vò rượu được mang lên đặt trên bàn, tên đàn em cũng rất biết điều liền rót rượu ra.  
 
“Rót đầy cho anh Cố đi”.  
 
Lôi Hổ nói với tên đàn em kia. Đàn em rất nghiêm túc, trực tiếp rót một bát rượu lớn đầy ắp.  
 
“Anh Cố đây là rượu quý Tây Phong cất giữ mười lăm năm của tôi. So với rượu nước ngoài thì tôi vẫn thích rượu của Đại Hạ hơn. Rượu vốn có nguồn gốc từ Đại Hạ chúng ta, rượu Tây Phong này có nguồn gốc từ thời Tống, có lịch sử hàng nghìn năm rồi, uống thử một ngụm rượu là cảm nhận được mùi vị năm tháng”.  
 
Lôi Hổ cầm bát rượu lên, nói với Cố Hiểu Huy.  
 
“Haha không ngờ được anh Lôi lại là người thích rượu như vậy, tôi kính anh trước”.  
 
Cố Hiểu Huy có chút kích động, vì vậy một hơi uống cạn.  
 
Tên đàn em đứng bên cạnh Lôi Hổ nghe thấy lời này nhất thời có chút nói không nên lời, đây không phải là rượu Tây Phong mới mua thôi à? Sao lại thành rượu Tây Phong cất giữ mười lăm năm rồi vậy.  
 
Đại ca đúng thật biết giả vờ, cậu ta cũng phục rồi.  
 
“Nào, tiếp nào!”  
 
Lúc này, Lôi Hổ lại nói.  
 
Trên tiệc rượu linh đình, Lôi Hổ và người của hắn ta không ngừng mời rượu Cố Hiểu Huy. Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Cố Hiểu Huy dần dần ngấm men say, rượu Tây Phong này khi uống thì không có cảm giác gì, nhưng một lúc sau khi uống qua một khoảng thời gian rượu sẽ từ từ ngấm.  
 
Cũng đúng vào lúc này, Cao Bá cầm một tập văn kiện đi vào.  
 
“Đại ca, làm xong rồi”.  
 
Cao Bá đứng bên cạnh Lôi Hổ, nhỏ giọng nói.  
 
“Đưa tôi, cầm bút qua đây, còn cả con dấu nữa”.  
 
Lôi Hổ mặc dù có chút men say nhưng vẫn tương đối tỉnh táo, vào lúc này hắn ta nói với Cao Bá.  
 
Nói xong, hắn ta cầm tập văn kiện trong tay đưa về phía Cố Hiểu Huy.  
 
“Anh Cố, tôi cầm của anh một triệu tệ, cũng không thể cầm không. Là anh em thì phải rõ ràng, biên lai cũng phải có, anh ấn dấu tay trên này, ký tên bên dưới, cái này xem như biên lai”.  
 
Lôi Hổ cầm tập văn kiện đặt tới trước mặt Cố Hiểu Huy rồi nói. Lúc này, Cố Hiểu Huy đã có chút mơ mơ màng màng, đầu anh ta cúi thấp, gục trên mặt bàn, muốn đứng lên cũng có chút lảo đảo.  
 
“Anh Lôi, giữa anh em chúng ta còn cần phải biên lai gì chứ. Anh giúp tôi làm việc về sau sẽ có tiền, từng xấp từng xấp tiền dày, chỉ cần đuổi con tiện nhân Cố Tuyết Cầm kia đi thì cả nhà họ Cố đều sẽ là của tôi”.  
 
Cố Hiểu Huy lẩm bẩm nói, bởi vì uống quá nhiều nên khi nói chuyện cũng có chút khó khăn.  
 
“Không thể nói vậy, đã là anh em thì phải rõ ràng, nào, lăn dấu vân tay lên đây”.  
 
Lôi Hổ lại nói.  
 
“Anh Lôi, không đúng lắm, sao biên lai này của anh lại to như vậy, còn có rất nhiều trang nữa”.  
 
Cố Hiểu Huy cảm giác trước mắt mình có rất nhiều bóng ảo giác, anh ta chỉ cảm thấy “biên lai” trước mắt này có rất nhiều chữ, anh ta cũng cảm thấy kì lạ. Hơn nữa, biên lai còn cần anh ta kí tên sao?  
 
“Biên lai này cũng chính là bằng chứng hợp tác của hai chúng ta, xem như một bản hợp đồng, anh Cố cứ ký đi, chuyện này của chúng ta xem như xong”.  
 
Lôi Hổ khẽ cau mày, sau đó nói.  
 
“Ách, được, tốt lắm, rất tốt. Cứ dựa theo những gì anh Lôi nói, tôi ký, lập tức ký”.  
 
Lúc này, Cố Hiểu Huy hàm hồ nói, nói xong lại cố gắng cầm lấy bút, ký tên vào chỗ cần ký, ký tên mình vào đó.  
 
Chính vào thời điểm anh ta ký tên cũng thấy toàn thân choáng váng, dường như không cẩn thận sẽ say đến ngất đi mất.  
 
Sau đó, anh ta hoàn thành ký xong chữ cuối cùng, cả người đổ gục trên bàn, say mèm hôn mê đến bất tỉnh.  
 
“Đại ca, anh ta đã ký xong hợp đồng rồi, chỉ là vẫn chưa ấn dấu vân tay, mà anh ta đã say mèm thế rồi”.  
 
Cao Bá thấy thế, nói với Lôi Hổ.  
 
“Cậu làm cho anh ta đi, ấn dấu vân tay không phải chuyện rất đơn giản à”.  
 
Lôi Hổ nghe thấy vậy nói với Cao Bá.  
 
Cao Bá nghe thấy lời này liền ấn ngón tay của Cố Hiểu Huy vào mực, sau đó cầm ngón tay cái trực tiếp ấn lên trên bản hợp đồng, sau khi liên tục mấy cái, những chỗ cần ấn dấu vân tay, trên cơ bản đều đã có dấu vân tay cả rồi.  
 
“Đại ca, được rồi, bản hợp đồng này đã có cả chữ ký và lăn dấu vân tay rồi”.  
 
Sau khi Cao Bá làm xong hết thảy, yên tâm nói.  
 
“Tốt lắm”.  
 
Lôi Hổ nghe thấy vậy chỉ thản nhiên nói.  
 
“Mấy người các cậu đưa anh Cố về đi”.  
 
Lúc này, Lôi Hổ lại nói, mấy tên đàn em nghe thấy liền đỡ lấy Cố Hiểu Huy dậy, đưa anh ta ra ngoài.  
 
“Đại ca, cái này thực sự được sao? Bản hợp đồng kỳ quái như vậy, làm sao có hiệu lực pháp lý, sao có thể bảo vệ quyền lợi của chúng ta chứ?”   
 
Cao Bá lại hỏi.  
 
“Cậu cho rằng thứ này để đảm bảo cho lợi ích của chúng ta à?”  
 
Lôi Hổ nghe vậy thốt ra với ngữ khí lạnh lùng.  
 
“Nếu không thì sao ạ?”  
 
Cao Bá rõ ràng có chút ngỡ ngàng, sau đó nói.  
 
“Đây là chứng cớ”.  
 
Lôi Hổ nói với ngữ khí lạnh lùng.  
 
“Chứng cớ?”  
 
Cao Bá nghe vậy hiển nhiên có chút sững sờ.  
 
“Không sai, chính là chứng cớ. Chứng minh Cố Hiểu Huy thuê sát thủ giết người, tôi nghĩ anh Long nhất định rất cần thứ này. Đây chính là bằng chứng chứng minh Cố Hiểu Huy đã thuê sát thủ giết người, đồng thời cũng chính là căn cứ để anh Long thêm tin tưởng chúng ta hơn”.  
 
Lôi Hổ thốt ra với ngữ khí lạnh lùng, cẩn thận phân tích cho Ca Bá nghe.  
 
“Đại ca anh minh, anh đang muốn giúp anh Long diệt trừ người này sao?”  
 
Cao Bá nghe vậy giơ ngón tay cái lên.  
 
“Cho dù không có tôi hỗ trợ thì tên bù nhìn rơm kia cũng không làm nên trò trống gì đâu. Nhưng chỉ cần chúng ta ra tay thì sự tín nhiệm của anh Long với chúng ta sẽ nhiều hơn một chút. Đến lúc đó, lợi ích chúng ta kiếm được từ chỗ anh Long, sẽ càng nhiều hơn”.  
 
Lôi Hổ nghe vậy lại lắc đầu nói. Xét theo cách cư xử của Cố Hiểu Huy mà nói, anh ta không những không phải là đối thủ của Long Thiên Tiếu thậm chí còn không phải là đối thủ của Cố Tuyết Cầm, con người này chỉ như bù nhìn rơm, khó thành chuyện lớn.  
 
“Vẫn là đại ca lo lắng chu đáo, vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì ạ?”  
 
Ca Bá nghe thấy vậy lại hỏi.  
 
“Gọi điện thoại cho anh Long, tôi muốn nói chuyện này cho anh Long biết”.  
 
Lôi Hổ lại nói với Ca Bá.  
 
“Nhưng mà, đại ca anh uống nhiều vậy rồi, hiện tại gọi điện thoại cho anh Long có thích hợp không? Ngộ nhỡ nói sai gì thì làm sao đây?”  
 
Cao Bá có chút băn khoăn nói.  
 
“Ai nói tôi uống say, tôi bây giờ uống tốt hơn trước nhiều. Toàn bộ phương pháp hô hấp của anh Long vậy mà còn có tác dụng tỉnh rượu nữa”.  
 
Lôi Hổ nghe vậy, khóe miệng cong lên một chút, có vài phần kiêu ngạo nói.  
 
“Em lập tức gọi điện thoại cho anh Long”.  
 
Ca Bá nghe vậy vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm được số điện thoại của Long Thiên Tiếu trực tiếp gọi đi.  
 
“Có chuyện gì sao?”  
 
Ở đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói trầm ổn của Long Thiên Tiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK