Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lời này của anh Lôi sai rồi! Tôi chỉ muốn cùng nhau phối hợp, thống nhất bước đi, đâu có nói muốn làm chủ Đông Thành? Chủ Đông Thành vẫn là anh Lôi, các anh phải biết rằng, tôi không có hứng thú với công việc nội vụ của Đông Thành. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không thiếu tiền, không cần lấy bất kì lợi nhuận gì từ Đông Thành. Cho nên, Đông Thành vẫn là Đông Thành của các anh, tôi chỉ mong khi tôi cần đến các anh, các anh có thể làm hết sức mình”.  
 
Long Thiên Tiếu nâng bát rượu lên, sau đó nói.  
 
Ý tứ trong lời nói của Lôi Hổ, sao Long Thiên Thiếu lại không nghe ra chứ, Lôi Hổ mượn việc chúc rượu để bộc bạch, hắn ta muốn biết, có phải là Long Thiên Tiếu anh thực sự muốn làm chủ Đông Thành, cướp quyền của hắn ta không.  
 
“Tấm lòng của anh Long, thực sự khiến người khác phải kính nể. Ly rượu này, Hắc Lang tôi xin kính anh”.  
 
Nghe thấy vậy, Hắc Lang có chút kính phục nói, nói xong, hắn ta uống một hơi cạn sạch. Hắn ta không giống như những người khác, người khác khi nghe được lời này, có khả năng sẽ cảm thấy lòng dạ Long Thiên Tiếu rộng lớn bao la, trên thực tế không phải vậy, những lời này đã thể hiện trí khôn trong việc đối nhân xử thế của Long Thiên Tiếu.  
 
Nói cách khác, Hắc Lang có thể nhìn ra, anh Long này là người thông minh, bởi vì Long Thiên Tiếu có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Lôi Hổ.  
 
“Này, Hắc Hang, nhóc con cậu vô lễ! Rót đầy cho cậu ta, chúng ta cùng nâng ly kính rượu anh Long!”  
 
Thấy bộ dạng của Hắc Lang, Lôi Hổ liền trách cứ.  
 
“Anh Long không chỉ có tấm lòng bao la rộng lớn mà còn là người thông minh, Lôi Hổ tôi lại rất thích làm việc chung với những người thông minh! Nào, chúng ta cạn ly!”  
 
Lôi Hổ nói, nói xong, đám người lần lượt nâng ly, uống một hơi cạn sạch.   
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng ngửa đầu lên nhấp một ngụm.  
 
“Anh Long, rượu trong bát là rượu ngon, đây là rượu Phượng Tường được ủ trong hầm 20 năm, tôi lấy được thông qua một số kênh đặc biệt, tiêu tốn rất nhiều tiền đó! Ước chừng có khoảng 20 hũ, hũ nào cũng to chà bá. So với những loại rượu Tây kia, tôi vẫn thích rượu nguyên chất của Đại Hạ chúng ta hơn. Rượu vốn bắt nguồn từ Đại Hạ với lịch sử 5000 năm. Khi chúng ta nấu rượu bàn về anh hùng, đám người nước ngoài đó vẫn đang mặc quần yếm! Nói ngay đến rượu Phượng Tường, bắt nguồn từ thời Tống, đến nay cũng đã có 3000 năm lịch sử”.  
 
Có tí rượu vào, Lôi Hổ chậm rãi nói, bộ dạng trông rất hung phấn. Hiển nhiên, hắn ta cũng là người mê rượu.  
 
“Rượu Phượng Tường, còn được ủ trong hầm 20 năm, quả nhiên là rượu ngon. Địa phương có rượu ngon, thời gian trôi qua, rượu cũng có mùi vị của năm tháng”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói. Anh cũng là người mê rượu, chỉ là anh biết khắc chế, có câu nói rất hay, yêu chính là kiềm chế, một khi tràn ra thì không phải là yêu nữa.  
 
“Không ngờ anh Long cũng là người hiểu rượu! Tôi lại kính anh một bát!”  
 
Lôi Hổ lại nâng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng nâng ly uống hết.  
 
“Anh Long có tửu lượng tốt đấy nhỉ!”  
 
Lôi Hổ nói.  
 
Tiếp theo, đám người nâng ly kính rượu nhau. Mặc dù bọn họ đều bị thương, nhưng nghỉ ngơi một lúc, bọn họ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.  
 
Bọn họ cũng biết rằng, đó là bởi vì Long Thiên Tiếu nương tay, trong tình huống đó, nếu Long Thiên Tiếu dùng hết sức lực, có lẽ giờ này bọn họ đang nằm trong bệnh viện.  
 
Khoảng một giờ sau, mọi người đều đã ăn uống no say, nhưng còn có rất nhiều người đến kính rượu Long Thiên Tiếu, sau khi anh uống hết ba bát liền bị Cố Tuyết Cầm cấm không cho uống nữa.  
 
“Cảm ơn các anh, anh ấy không uống được nữa, anh ấy uống nhiều lắm rồi, tôi dùng trà thay rượu uống thay anh ấy nhé!”  
 
Đối diện với những người đến chúc rượu, Cố Tuyết Cầm chỉ có thể nói, cô như vậy, đám người cũng không có cách nào khác.  
 
“Anh Long, tôi kính anh một ly, cô Cố ngàn vạn lần đừng cấm cản, chỉ một ly chứ không phải là một bát. Tôi có thể mượn chồng cô chút không, tôi có mấy lời thầm kín muốn nói với anh ấy”.  
 
Lúc này, Lôi Hổ bước tới, nói với Long Thiên Tiếu, thấy Cố Tuyết Cầm muốn ngăn cản, hắn ta lại nói với Cố Tuyết Cầm.  
 
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng không còn cách nào khác.  
 
Mặc dù Long Thiên Tiếu đã uống ba bát lớn, nhưng dường như anh vẫn chưa có dấu hiệu say nên cô cũng bớt lo lắng hơn.  
 
“Tôi ra ngoài lát rồi về ngay”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.  
 
“Ừm”.  
 
Cố Tuyết Cầm chỉ đáp lại một tiếng.  
 
“Chăm sóc cô ấy”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Lục Thanh Dao và Tần Tiểu Manh. Dù sao, ở đây cũng có một đám đàn ông, mọi người đều đã uống rượu, Cố Tuyết Cầm lại quá mức xinh đẹp, anh không thể không đề phòng, vốn dĩ, anh không muốn dẫn cô đến loại địa phương này.  
 
“Thầy yên tâm”.  
 
Lục Thanh Dao nói.  
 
“Haizz, cháu nói này, vợ chồng chú có thể đừng sến sẩm như vậy được không? Ở nơi này, ai dám cướp vợ chú chứ?”  
 
Thấy thế, Tần Tiểu Manh thở dài một hơi, sau đó nói, thật ra trong lòng cô cũng có chút ghen tị với Cố Tuyết Cầm, từ một số chi tiết nhỏ, cô có thể nhìn ra được tình cảm mà Long Thiên Tiếu dành cho Cố Tuyết Cầm không giống bình thường, Cố Tuyết Cầm với Long Thiên Tiếu cũng như vậy.  
 
Nghe thấy vậy, mặt Cố Tuyết Cầm lại đỏ lên, nhưng trong lòng cô rất ấm áp.  
 
“Anh Long, nào, anh đến đây, tôi có mấy lời muốn nói với anh”.  
 
Lôi Hổ khoác vai Long Thiên Tiếu, hắn ta kéo anh sang một bên.  
 
“Có chuyện gì?”  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
“Anh Long, tôi có chuyện muốn nhờ anh. Hôm nay, đám đàn em của tôi, từ lớn đến bé đều bị thương. Bọn họ là sức mạnh chiến đấu cốt lõi của tôi. Bây giờ, chúng tôi và Bắc Thành lại như nước với lửa, xảy ra xung đột lợi ích. Tiếp theo, Phương Thắng Thiên có thể sẽ nhân cơ hội này đến xâm chiếm chúng tôi”.  
 
Tuy rằng Lôi Hổ đã uống rất nhiều, nhưng mạch suy nghĩ của hắn ta vẫn rất rõ ràng, hắn ta lo lắng nói.  
 
“Sau đó thì sao?”  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
“Lôi Hổ tôi nghĩ rằng, nếu Đông Thành đã đến ranh giới tồn vong, anh Long có thể ra tay giúp đỡ. Đông Thành, trên một mức độ nhất định nào đó, chính là Đông Thành của anh!”  
 
Lôi Hổ thành khẩn nói.  
 
“Nếu các anh đều nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi đương nhiên sẽ không để cho các anh bị xâm hại”.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.  
 
“Ôi chao! Tôi cần câu nói này của anh, có câu này, tôi yên tâm được rồi. Một mình anh có thể tương đương với đội quân hùng hậu ngàn binh vạn mã!”  
 
Lôi Hổ nghe xong đột nhiên vỗ đùi, kích động nói.  
 
“Về phần đám người bị thương, bọn họ chỉ bị thương nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy sức mạnh. Bây giờ tôi sẽ dạy các anh một phương pháp hô hấp có thể khôi phục toàn bộ sức mạnh trong vòng một hai ngày”.  
 
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.  
 
“Anh nói thật chứ? Anh thật sự có phương pháp như vậy sao?”  
 
Nghe được lời này, Lôi Hổ nửa tỉnh nửa mê, liên tục hỏi.  
 
“Anh xem hai học trò của tôi, một tuần trước cũng bị thương rất nặng, anh thấy bây giờ, bọn họ có dáng vẻ bị thương không?”  
 
Long Thiên Tiếu nhìn vào Lục Thanh Dao và Tần Tiểu Manh ở đằng xa, sau đó nói với Lôi Hổ.  
 
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ liền nhớ lại, đúng thật, lần trước hai cô bé đó ra tay đều bị thương rất nặng, hôm nay xem ra cả hai đều có thể vui tươi chạy nhảy rồi, mà mới chỉ có một tuần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK