Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước khi Tần Tiểu Manh lên sàn đấu, Long Thiên Tiếu đã đặt cược một trăm ngàn tệ ở cửa Tần Tiểu Manh thắng. Tỷ lệ cược lúc đó của Tần Tiểu Manh là 1:1324. Cuối cùng Tần Tiểu Manh thắng, cũng có nghĩa rằng Long Thiên Tiếu dễ dàng có được hơn một trăm triệu tệ.

Ở trận đấu đó, dường như tất cả mọi người đều đặt cửa cao thủ Muay Thái thắng, thoải mái đặt cược tiền, sân quyền anh vốn đã thu về nhiều lợi nhuận, với nhiều trận đấu như vậy, phía Lôi Hổ giành được thắng lợi chung cuộc nên tiền kiếm được càng nhiều hơn.

Vì vậy, con số hơn một trăm triệu tệ này chẳng là gì so với những lợi ích mà Long Thiên Tiếu tạo ra cho sàn đấu quyền anh.

“Nếu như các anh không còn vấn đề gì thì tôi đề nghị năm ngày sau sẽ tiến hành thi đấu với các anh”.

Long Thiên Tiếu lại nói, cái mà anh quan tâm không phải là tiền, cái anh muốn là đạt được mục đích của mình.

“Năm ngày sau, không vấn đề gì, năm ngày sau thì những người có lên sàn đấu về cơ bản đã nghỉ ngơi xong”, Lôi Hổ nói một cách thoải mái.

“Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây”.

Long Thiên Tiếu không muốn ở nơi này quá lâu, hơn mười trận đấu, bây giờ cũng đã hơn năm giờ rồi, Long Tiểu Tịch đã tan học từ lâu. Tuy rằng có Lương Tuyết Oánh chăm sóc nhưng anh vẫn sợ Long Tiểu Tịch lo lắng.

“Nếu đã như thế thì anh Long đi thong thả nhé, người đâu, tiễn anh Long”.

Lôi Hổ nghe thấy vậy thì cũng đáp lại. Long Thiên Tiếu nghe thấy thì chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn theo Tần Tiểu Manh rời đi.

“Đại ca, nếu như anh ta thật sự thắng thì sau này chúng ta phải nghe theo anh ta sao?”

Đợi sau khi Long Thiên Tiếu đi rồi, Cao Bá liền hỏi. Trong trận vừa rồi, anh ta tuy rằng cũng bị thương nhưng thương thế không nặng, so với Hồ Lục thì nhẹ hơn rất nhiều, ít nhất bây giờ vẫn còn đi lại bình thường.

“Các cậu nói xem?”

Lôi Hổ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cao Bá mà chỉ nhẹ nhàng hỏi lại. Mọi người nghe thấy thì đều nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời thế nào, đây thực sự là một câu hỏi khó.

“Đại ca, anh đùa gì thế? Anh ta làm sao có thể mạnh như thế? Trong trận đánh luân phiên, chúng ta nhiều người như thế, anh ta làm sao có thể là đối thủ được?”

Im lặng một lúc lâu, một tên đàn em mỉa mai nói.

“Đúng thế, đúng thế. Anh ta cũng không phải là siêu nhân, sao có thể mạnh đến thế?”

“Tôi nghĩ chiến lược của Hắc Lang khá hay, lợi dụng được tính hiếu thắng của anh Long đó. Tuy rằng anh ta có ơn đối với chúng ta nhưng điều kiện mà anh ta đề ra thực sự khó có thể chấp nhận được”.

“Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy kế sách của Hắc Lang khá hay”.

Lúc này, mọi người đều không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lôi Hổ mà lại nói một cách vòng vo, uyển chuyển.

“Tôi nói là ngộ nhỡ anh ta thực sự thắng thì sao? Lai lịch của anh Long này thần bí như thế, dưới trướng có nhiều cao thủ như thế, nói không chừng anh ta thật sự có thể thắng”.

Lôi Hổ lại liếc nhìn mọi người và hỏi.

“Tôi nghĩ anh Long này không phải kiểu người có hứng thú làm đại ca, như anh ta nói, anh ta chỉ muốn lực lượng ngầm ở thành phố Lâm Giang hình thành một sự thống nhất trong các hoạt động chứ không phải can thiệp vào lợi ích của chúng ta, không biết cách hiểu của tôi có đúng không?”, Hắc Lang lên tiếng.

“Hắc Lang nói đúng, anh ta cũng không cướp đoạt tiền của chúng ta, chỉ cần anh ta thực sự có bản lĩnh đó, chúng ta đồng ý nghe theo anh ta thì có làm sao? Loại chuyện này, nghe hay không nghe theo anh ta, đến lúc đó xem xét tình hình mà làm. Sau này, sau khi tìm hiểu rõ người này rồi quyết định, nếu đi theo anh ta có lợi thì tất nhiên là sẽ đi theo anh ta”, Lôi Hổ nói.

“Nói thì như thế nhưng tôi cảm thấy anh ta không thể mạnh đến như thế, tôi nghĩ anh ta không phải là đối thủ của đại ca”.

“Đúng thế, anh ta tay chân gầy yếu, vừa nhìn là biết không phải người có thể đánh giỏi. Tôi thấy anh ta chỉ là một người thầy dạy giỏi thôi, đến lúc đó, có cơ hội thì bảo anh ta dạy cho vài chiêu, tôi nghĩ là được. Anh ta có thể dạy hai cô bé giỏi đến như thế thì chắc chắn là có một số kĩ năng”.

“Nói có lý, người này có thể kết giao, rốt cuộc là vẫn có ích cho chúng ta, nhìn hai học trò của anh ta, có đứa nào là kẻ tầm thường đâu”.

Mọi người lại bàn luận rôm rả. Lôi Hổ nghe thấy vậy thì cũng khẽ gật đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Cao Bá, cậu cho người điều tra lai lịch của anh Long này, tôi muốn lai lịch chi tiết nhất”, Lôi Hổ cân nhắc một lúc rồi nói.

“Vâng, đại ca”, Cao Bá đáp.

“Hôm nay anh ta ra tay chắc chắn đã đắc tội Phương Thắng Thiên, dù sao thì điều này là cơ hội cho chúng ta, cơ hội kết giao với anh Long này”, Hắc Lang nghe vậy thì nói một cách chắc chắn.

“Đúng thế, yên tâm, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này, nếu như Đông Thành ta có được sự trợ giúp như vậy thì còn sợ Phương Thắng Thiên làm cái gì?”, Lôi Hổ đứng lên, nói một cách tự tin.

“Đại ca, sự lo lắng duy nhất của tôi bây giờ chính là Phương Thắng Thiên có chịu nghe theo hay không?”, Hắc Lang lại nói.

“Vấn đề này, với tính cách của Phương Thắng Thiên thì rất khó lấy đi những thứ trong tay hắn ta”.

Lôi Hổ nghe thấy thì nhíu mày rồi nói. Hắn ta giữ Phương Cận lại, đương nhiên sẽ cân nhắc đến phương diện này nhưng trọng lượng của Phương Cận trong lòng Phương Thắng Thiên có liên quan trực tiếp đến việc hắn ta có chiếm được phường 13 Bắc Thành hay không.

“Vấn đề này để nói sau đi, bây giờ Phương Cận đang ở trong tay chúng ta, việc nên lo là Phương Thắng Thiên, chúng ta cứ đợi xem sao. Bây giờ thì giải tán đi, ai bị thương thì đi chữa trị vết thương trước đi, nên làm gì thì làm đi”, Lôi Hổ nói.

“Anh Lôi, nếu tìm được thông tin về anh Long, phiền anh cho tôi một bản”.

Lúc này, Thủy Tam Sinh đang ngồi thiền lên tiếng, vết thương của hắn ta không nhẹ nên vẫn luôn ngồi nghỉ ngơi, không tham gia thảo luận với mọi người, sau cùng hắn ta mới lên tiếng.

“Hả? Anh cần thông tin về anh Long làm gì?”, Lôi Hổ nghi ngờ hỏi.

“Anh Long này có trình độ võ nghệ rất cao, tôi nghĩ nếu có dịp thì nhất định sẽ đến chào hỏi một tiếng, hy vọng có thể có được sự chỉ điểm của anh ta”.

Thủy Tam Sinh nghe thấy vậy thì trả lời một cách thắng thắn. Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt có chút khó hiểu, anh Thủy được công nhận là người mạnh nhất trong bọn họ, ngay cả anh Thủy cũng cảm thấy anh Long có võ công cao siêu sao?

Vậy câu hỏi đặt ra là trình độ của anh Long này cao đến mức nào, thực lực của anh Long này có giỏi hơn Thủy Tam Sinh không?

Nhưng mà cho dù giỏi hơn Thủy Tam Sinh thì cũng không thể đánh thắng được hết tất cả bọn họ. Suy cho cùng, trong trận luân phiên, hai quyền khó địch lại bốn tay, thể lực tiêu hao là một vấn đề lớn.

“Được, đợi điều tra ra thông tin, tôi đưa anh một bản”, một lúc lâu sau Lôi Hổ mới đáp lại.

“Ừm”.

Thủy Tam Sinh nghe thấy vậy thì chỉ đáp một tiếng rồi ngồi xuống, lại nhắm mắt dưỡng thần, chữa thương. Mọi việc đã ổn thỏa, mọi người lần lượt ra về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK