Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Không ai đánh cả, do bố không cẩn thận, vô tình bị thương thôi”.  

             Cố Vân Sơn tiếp tục giải thích, ông ta không muốn Cố Tuyết Cầm lo lắng chuyện của bản thân mình.  

             “Vết thương vô tình gây ra cũng không giống thế này, đây là do đồ vật tác động vào mới tạo thành vết thương”.  

             Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.  

             “Cái này!”  

             Cố Vân Sơn lại im lặng không nói gì, con rể ông ta không lẽ là Sherlock Holmes đầu thai sao.   

             “Bố, bố nói thật đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bố nói thật với con đi, giờ đã là lúc nào rồi, bố đến nơi này làm gì vậy?”  

             Cố Tuyết Cầm không ngừng gặng hỏi, Cố Vân Sơn không giỏi nói dối cũng như che giấu, Cố Tuyết Cầm hiểu rất rõ bố mình.  

             “Có phải Vương Mỹ lại gây khó dễ với bố, vết thương này là do bà ta dùng đồ vật gây ra đúng không? Xem ra, chặt ngón tay bà ta vẫn chưa đủ”.  

             Khóe miệng Long Thiên Tiếu nở nụ cười lạnh rồi nói.  

             “Bố, có phải bà ta lại đuổi bố ra ngoài không?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Việc này!”  

             Cố Vân Sơn không còn cách nào khác, bị ép đến nước này, ông ta chỉ đành gật đầu xác nhận.  

             “Quả nhiên là vậy, bố kể rõ cho con nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”  

             Cố Tuyết Cầm thấy vậy bèn hỏi.  

             “Lên xe trước đã! Từ giờ bố chuyển đến biệt thự trên đỉnh núi sống cùng chúng con!”  

             Long Thiên Tiếu nói, Cố Tuyết Cầm nghe xong liền dìu Cố Vân Sơn lên xe.  

             “Thực sự bố không muốn làm phiền hai đứa. Hai đứa còn có cuộc sống riêng của mình, các con không cần để ý đến bố, bố vẫn có tiền, bố có thể tự lo cho mình được”.  

             Vẻ mặt Cố Vân Sơn chua xót nói.  

             “Bố nói mấy chuyện này làm gì, Tuyết Cầm là con gái bố, cô ấy không chăm sóc bố thì ai chăm sóc bố đây?”  

             Long Thiên Tiếu ngồi vào ghế lái rồi nói.   

             “Cháu chào ông!”  

             Long Tiểu Tịch ngồi ở ghế sau, nhìn thấy Cố Vân Sơn lên xe liền hô lên.  

             “Chào Tiểu Tịch”.  

             Cố Vân Sơn nói, chỉ là lúc này mặt ông ta có hơi khó xử, lại để cho con bé nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình.  

             “Ông ơi có đau không ạ?”  

             Long Tiểu Tịch nhìn thấy vết thương trên trán Cố Vân Sơn, lo lắng hỏi han.  

             “Không sao, không đau lắm, sẽ nhanh khỏi thôi”.  

             Cố Vân Sơn cười miễn cưỡng nói.  

             “Bố, bố nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi. Cố Vân Sơn nghe vậy, sắc mặt lại trầm xuống, thở dài một hơi.  

             Dưới sức ép của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, ông ta rốt cuộc cũng kể lại toàn bộ sự việc.  

             “Bố, con ủng hộ quyết định ly hôn của bố. Chúng ta với bọn họ không chung đường, sau này đường ai nấy đi!”  

             Cố Tuyết Cầm dứt khoát nói, chỉ mới mấy ngày trước thôi, chính cô đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ và em trai ruột của mình rồi.  

             Nếu xét về cơ thể còn có quan hệ huyết thống với hai người họ, nhưng cô tình nguyện cả đời này sẽ không gặp lại bọn họ nữa.  

             “Bố muốn phân rõ quan hệ với bà ta, sợ rằng không dễ dàng, Vương Mỹ không phải người dễ thỏa hiệp”.  

             Long Thiên Tiếu như nhìn ra điều gì liền nói.  

             “Vậy phải làm sao đây?”  

             Cố Tuyết Cầm cắn môi hỏi.  

             “Ngày mai bọn con sẽ đi đến đó một chuyến, những chuyện thế này, bọn con là con cái trong nhà nên đứng ra giải quyết”.  

             Long Thiên Tiếu quả quyết đáp.  

             “Được rồi. Bố, ngày mai con với Thiên Tiếu đi gặp bà ta giải quyết mọi chuyện, chúng ta với bọn họ nhất quyết không cùng chung đường”.  

             Cố Tuyết Cầm nghiến răng sau đó nói.  

             “Bố nghe theo các con hết, chỉ là lại làm phiền hai đứa rồi”.  

             Cố Vân Sơn vô cùng áy náy nói.  

             “Không phiền hà gì cả, đây là bổn phận của con cái phải làm mà”.  

             Long Thiên Tiếu đáp.  

             Cố Vân Sơn nghe vậy nặng nề gật đầu. Ông ta chưa từng nghĩ tới người con rể mà ông ta vốn coi thường lại đem lại hạnh phúc cho con gái ông ta, hơn nữa, chỗ dựa cuối cùng của bản thân lại dựa vào người con rể mình từng coi thường kia.  

             Do mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Vân Sơn vì vậy vẫn chưa được ăn bữa cơm tử tế nào. Chủ yếu do tài nghệ nấu nướng của ông ta chẳng ra làm sao, lại thêm chuyện với Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, khiến tinh thần ông ta hoàn toàn suy sụp.  

             Về đến biệt thự, Cố Vân Sơn cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê, ông ta ngấu nghiến ăn.  

             Sau khi ăn xong, Cố Tuyết Cầm đã chuẩn bị chu đáo chỗ nghỉ ngơi cho Cố Vân Sơn.  

             Vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ lang thang ngoài đường, có được chỗ ở tốt như vậy, Cố Vân Sơn cảm động không nói lên lời.  

             Sau bữa cơm, mọi người đều bận rộn với việc của mình, bởi vì tối nay có hẹn với bà cụ Cố, vì vậy Cố Vân Sơn không có ý định lộ diện.  

             Khoảng hơn 8 giờ, chuông cửa bên ngoài vang lên, người ra mở cửa là Cố Tuyết Cầm.  

             “Biệt thự trên đỉnh núi này thật sự tráng lệ quá!”  

             Đứng trước cửa biệt thự, Cố Vân Đông cảm khái nói.  

             “Nơi này không phải người thường có thể mua được đâu”.  

             Cố Vân Hải cũng nói, nhìn thấy Long Thiên Tiếu sống ở nơi như vậy, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu. Năm năm trước, Long Thiên Tiếu chẳng qua chỉ là một tên ở rể ai cũng coi khinh, thật không ngờ hôm nay cậu ta lại sống trong một căn biệt thự sang trọng như vậy.  

             “Không phải bày ra bộ dạng ngạc nhiên như thế, thật mất mặt mà. Chúng ta đến là để bàn công chuyện, không phải đến tham quan. Các anh sau này nếu có bản lĩnh cũng có thể sống ở nơi giống như này”.  

             Bà cụ Cố ngăn mọi người lại, ngữ khí lạnh lùng nói.  

             Đằng sau bà ta còn có hai ba người làm và cả quản gia nhà họ Cố, tạo thành một hàng năm sáu người.  

             Nghe thấy lời nói của bà cụ Cố, trong lòng Cố Vân Đông và Cố Vân Hải càng thêm khó chịu, nhưng chỉ biết ngậm miệng lại không dám nói gì thêm.  

             “Bà nội!”  

             Cố Tuyết Cầm ra mở cửa, cao giọng chào.  

             “Ừm! Mọi người đều ăn cơm rồi chứ?”  

             Bà cụ Cố lên tiếng, thuận miệng hỏi.  

             “Chúng cháu vừa ăn xong, bà vào đi!”  

             Cố Tuyết Cầm đáp. Nói xong liền mời mọi người vào trong biệt thự.  

             Vào trong biệt thự, hai anh em nhà họ Cố giống như người từ dưới quê lên thành phố vậy.  

             “Chậc chậc, kiểu trang trí này phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới đủ đây?”  

             Cố Vân Hải vô cùng cảm khái nói.  

             “Phải đến một hai triệu tệ ấy chứ. Nghe nói, người giàu nhất thành phố Lâm Giang, Tần Viễn Lâm cũng sống ở đây, nơi đây có thể coi là khu dân cư xa hoa bậc nhất thành phố Lâm Giang”.  

             Cố Vân Đông không kém phần cảm thán nói.  

             Bà cụ Cố bước vào trong, nhìn ngắm bên trong xa hoa trang lệ, cũng cố ý ngắm nghía bốn phía xung quanh, trong lòng có chút chấn động.  

             Bà ta nhọc công quản lý chuyện kinh doanh nhà họ Cố, không phải vì mục tiêu một ngày nào đó có thể sống trong một biệt thự như này sao?  

             Biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan chính là biểu tượng cho thân phận và địa vị của chủ nhân, chỉ những người có tiền tài danh vọng tại thành phố Lâm Giang mới có thể sống ở nơi như thế này.  

             “Bà nội, bác cả, bác hai, mọi người ngồi đi, cháu đi gọi Thiên Tiếu”.  

             Cố Tuyết Cầm nói với mọi người, nói xong liền lên lầu. Long Vận Nhi cũng biết hôm nay có khách tới, vô cùng tự giác rót nước pha trà mời khách.  

             Không lâu sau, Long Thiên Tiếu từ trên lầu đi xuống.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK