Chương 12: Dì Trương nói
Thành phố Lâm Giang, trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, sau khi đóng học phí cho bé con xong đã hơn hai giờ. Lâm Thiên Tiếu tìm một tiệm mì nhỏ gần đó để ăn.
Quán nhỏ nhìn có vẻ thô sơ nhưng so với những vất vả năm năm trước thì có thể ăn một bữa cơm trong quán nhỏ như thế này đã là điều xa xỉ rồi.
Trong quán nhỏ, hai bố con ngồi đối diện nhau. Bé con ăn một tô mì lòng béo ngậy xong thì cảm thấy bụng phồng lên, miệng dính đầy dầu.
“Bố, con muốn ăn một bát nữa”.
Cô bé nói.
“Con đã ăn một bát to rồi, ăn nhiều như thế thì mới lớn, nhưng mì lòng là đồ nhiều dầu, không thể ăn nhiều một lúc đâu”.
Lâm Thiên Tiếu nói.
“Nhưng buổi trưa con không ăn cơm!”
Cô bé ấm ức nói.
“Đợi tiêu một chút rồi lại gọi, đợi một lát nữa rồi ăn. Con gái nên giữ gìn vóc dáng, nếu không béo quá sẽ không đẹp”.
Lâm Thiên Tiếu tận tình khuyên bảo nói.
“Nhưng ăn không no, thì sao có sức để giữ gìn vóc dáng chứ?”
Cô bé nói.
“Ai dạy con kiểu lấy cớ này đấy?”
Lâm Thiên Tiếu không nói lại được câu nào.
“Dì Trương hàng xóm dạy con đó. Chú Trương nói dì Trương còn ăn nữa sẽ bị béo phì. Dì Trương nói không ăn thì lấy đâu ra sức mà giảm cân”.
Cô bé tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng mà nói.
“Đây chính là lấy cớ”.
Lâm Thiên Tiếu nói.
“Được rồi, Lâm Thiên Tiếu nói gì cũng đúng, người ta nói gì cũng sai”.
Cô bé ấm ức nói, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút uể oải, nhưng câu nói này suýt nữa khiến Lâm Thiên Tiếu phì hết những thứ trong mồm ra.
“Con gọi bố là gì?”
“Lâm Thiên Tiếu, không phải người khác đều gọi như vậy sao?”
“Bố là bố của con, cho nên sau này không cho phép con gọi tên, biết chưa?”
“Nhưng bây giờ người ta tâm trạng không tốt, không muốn gọi bố!”
Cô bé bĩu môi, có chút kiêu ngạo nói.
“Hà hà… đến đây, ông tặng cho con thêm một tô mì lòng. Không cần tiền của hai người. Hiếm có được một lần, để đứa nhỏ ăn no rồi về”.
Đúng lúc này, một ông lão mặc tạp dề đi ra từ trong bếp của quán nhỏ, trong tay ông ấy bưng một bát mì lòng, vẻ mặt hiền từ nói.
Quá nhỏ này cách chung cư của nhà Lâm Thiên Tiếu không xa lắm. Tuy rằng cách một đoạn, nhưng ở đây là tiệm ăn rẻ nhất khu này rồi.
Nhiều năm qua, hai bố con vẫn thường qua đây ăn mì. Cô bé thích nhất là món mì lòng thơm ngon.
“Cháu cảm ơn ông Hà!”
Cô bé mặt mày hớn hở nói. Lúc cô bé cười lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền xinh xắn, đôi mắt long lanh cong thành hình trăng nguyệt.
“Cảm ơn bác Hà!”
Lâm Thiên Tiếu lại nói.
“Không có gì? Thiên Tiếu à, đứa nhỏ muốn ăn thì để con bé ăn. Cái gì mà giữ dáng chứ, toàn chuyện vớ vẩn. Đừng khiến trẻ con ấm ức, bác Hà cũng biết tình hình của cháu. Nếu cháu quá khó khăn thì đến đây với bác Hà, muốn ăn cái gì thì bác Hà làm cho mà ăn, có tiền thì trả không có tiền thì thôi”.
Bác Hà nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn Long Tiểu Tịch tràn đầy yêu thương và chiều chuộng. Có thể nói mấy năm nay,chính mắt ông ấy đã nhìn Long Tiểu Tịch lớn lên.
“Con cảm ơn ông Hà, ông Hà là tốt nhất!”
Cô bé đang ăn, ngẩng đầu lên cười hi hi nói.
“Thiên Tiếu cảm ơn bác Hà đã chăm sóc hai bố con cháu mấy năm nay. Cháu rất biết ơn vì điều này”.
Lâm Thiên Tiếu có chút cảm động nói.
“Ôi, nói gì thế? Tôi nhìn Tiểu Tịch lớn lên, cho dù người làm bố như cháu thừa nhận hay không thì bác cũng coi như nửa ông nội của Tiểu Tịch rồi”.
Bác Hà xua tay nói.
“Được rồi, hai bố con ăn đi, bác lại bận rồi”.
Bác Hà nói, sau đó đi vào bếp.
“Long Thiên Tiếu, ông Hà là người tốt, nếu sau này chúng ta giàu rồi, nhất định không được quên ông ấy”.
Long Tiểu Tịch xì xụp ngồi ăn rồi ngẩng đầu lên nói.
“Gọi bố!”
Vẻ mặt Lâm Thiên Tiếu nghiêm túc nói.
“Tâm trạng người ta vẫn chưa thay đổi”.
Long Tiểu Tịch vừa nói lại cắm cúi ăn mì.
“Vậy tâm trạng của con đến khi nào mới tốt lên?”
Lâm Thiên Tiếu lại không còn lời nào để nói. Con bé này, lúc ngoan thì rất ngoan nhưng khi nghịch ngợm thì chính là một con phù thủy nhỏ.
“Đợi con ăn xong bát mì lòng này”.
Long Tiểu Tịch tự nói.
“Vậy được rồi!”
Lâm Thiên Tiếu có chút bất lực nói.
“Lâm Thiên Tiếu, con cảm thấy chị Tuyết Cầm là một người con gái tốt”.
Long Tiểu Tịch nói.
“Sao con biết? Mới tí tuổi đầu!”
Lâm Thiên Tiếu lườm Long Tiểu Tịch, hỏi.
“Dì Trương nói đấy. Dì ấy nói chị Tuyết Cầm tuy lạnh lùng nhưng chị ấy là người duy nhất trong nhà đối xử tốt với con. Từ trước tới nay chị ấy chưa từng mắng con!”
“Cô ấy không mắng con nhưng cô ấy mắng bố mà!”
Lâm Thiên Tiếu có chút đau khổ nói.
“Long Thiên Tiếu, con nói này, bố là một người đàn ông đã trưởng thành, tại sao lại nhỏ mọn như vậy? Bố đã lớn thế rồi, chọn tới chọn lui cái gì, chị Tuyết Cầm không chê bố xấu thì thôi”.
“Khụ khụ…”
Lâm Thiên Tiếu suýt nữa thì phun ra máu.
“Mới tí tuổi đầu thì con biết cái gì? Bố là người có vợ. Con nhiều chuyện như thế không sợ mẹ con đánh vào mông sao?”
Lâm Thiên Tiếu nói.
“Long Thiên Tiếu, bố là kẻ lừa đảo. Mẹ con đã mất từ lâu rồi, đúng không? Bố cho rằng bố lừa con nít sao?”
Cô bé chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thiên Tiếu, trong ánh mắt có một màn sương mờ, viền mắt cũng đỏ hoe.
“Ai nói với con chuyện này?”
Lâm Thiên Tiếu cảm thấy trái tim như bị ai đánh vào, anh nói.
“Dì Trương, vẫn là dì Trương nói”.
“Dì Trương sao lại nhiều chuyện thế, cái gì cũng nói với con, bố phải tìm cơ hội nói chuyện với dì ấy!”
Lâm Thiên Tiếu lại nói.
“Dì Trương không hề nhiều chuyện, dì ấy là người tốt. Dì ấy còn dạy con đọc chữ, viết chữ còn kể chuyện cho con nghe. Dì ấy nói chỉ cần con đọc chữ được đủ nhiều thì sau này các bạn cùng lớp sẽ không so được với con!”
Cái miệng nhỏ méo xẹo, cô bé vừa khóc vừa nói, càng nói thì nước mắt càng rơi nhiều.
“Được rồi, khóc cái gì, con đều biết rồi thì đúng là như dì Trương nói!”
Lâm Thiên Tiếu cảm thấy hơi đau lòng, bế cô bé ngồi lên chân mình, an ủi nói. Đây là lần đầu tiên anh nhận ra, con gái mình hình như đã già dặn hơn bạn cùng trang lứa khá nhiều.
“Mẹ nhất định là một người tốt, đúng không ạ? Nhưng người khác có mẹ, con cũng muốn có một người mẹ. Những đứa trẻ trong chung cư nếu nói con là đứa con hoang không có mẹ!”
Cô bé lau nước mắt nói.
“Bọn chúng nói con như thế thì con không chơi với chúng nữa là được rồi”.
Lâm Thiên Tiếu không biết làm sao để nói rõ với con gái, chỉ có thể nói vậy.
“Con không cần chơi với chúng, chúng ấu trĩ như thế, nếu chơi với chúng thì không bằng học viết chữ với dì Trương”.
Cô bé có chút tủi thân nói.
“Học viết chữ thật giỏi, sau này Tiểu Tịch nhà chúng ta sẽ trở thành người học giỏi nhất”.
Lâm Thiên Tiếu nói.
“Vậy thì sau này nhất định con sẽ không khiến bố xấu hổ”.
Cô bé vô cùng tự tin nói.
Hai người đang nói chuyện thì lúc này, một chiếc xe Lamborghini rất hoành tráng đỗ trước cửa quán.
Quán nhỏ đơn sơ như vậy mà bỗng xuất hiện một chiếc Lamborghini khiến cho nó rực rỡ hơn lên rất nhiều.
----------------------------