"Đại ca, cứ vậy mà bỏ qua sao?"
Đàn em bên cạnh bước tới, vô cùng phẫn nộ nói, đám người xung quanh cũng hận thù sôi sục.
"Muốn hắn ta diệt vong, trước tiên phải để cho hắn ta điên cuồng, sớm muộn gì cũng sẽ có người khiến hắn ta phải trả giá, hà cớ gì phải nóng lòng nhất thời?"
Trong mắt Phương Thắng Thiên lộ ra vẻ lạnh buốt, lạnh giọng nói.
Nói xong, hắn ta liền quay người rời đi, đàn em phía sau cũng đi theo. Còn tên đàn em bị thương đó được đám người khiêng ra ngoài.
Một buổi sáng cuối thu có chút ánh nắng mặt trời chiếu rọi ấm áp.
Thành phố Lâm Giang, trong sân vườn trồng đầy hoa cúc, trong đình nhỏ có hai ông lão ngồi trên chiếu, chính giữa có một bàn cờ, hiển nhiên là đang đánh cờ.
Một ông lão trong đó râu tóc bạc trắng, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy có chút già nua, nhưng mang đến cho người ta cảm giác khỏe khoắn.
“Kỹ thuật chơi cờ của anh Giang Hà ngày càng tinh xảo, bình tĩnh không chút sợ hãi lại ẩn chứa sát khí. Bỗng nhiên, tôi hết đường rồi”.
Một ông lão thân hình có chút phát tướng ngồi đối diện với ông lão tóc trắng nói, ông lão có thân hình phát tướng trẻ hơn chút, nhưng cảm giác không có tinh khí như ông lão tóc trắng.
“Cậu Vân Lai tới sớm như vậy, sẽ không chỉ tìm ông già này chơi cờ uống trà đó chứ?”
Thấy thắng bại đã phân, trên mặt Lăng Giang Hà mang theo nụ cười điềm đạm nói.
“Tối hôm qua, tập đoàn Long Đằng, tập đoàn Khải Thành và tập đoàn Lực Dương tuyên bố cùng nhau thành lập một công ty an ninh với số vốn 2 tỷ tệ, không biết anh Giang Hà có chú ý đến tin tức này không?”
Nghe thấy vậy, mắt Thượng Quan Vân Lai chợt lóe lên, ông ta hỏi.
“Đây không phải là hợp tác kinh doanh bình thường sao? Hơn nữa, ông già này đã không còn quan tâm đến chuyện gia tộc từ lâu rồi, cho dù chuyện này có quan trọng, cũng để bọn Chí Viễn làm đi!”
Lăng Giang Hà cười ha hả nói.
“Anh Giang Hà, không thể nói như vậy, lẽ nào anh đã quên tập đoàn Khải Thành và tập đoàn Lực Dương dưới trướng ai sao? Bây giờ, ở thành phố Lâm Giang, tất cả mọi người đều bị sốc trước độ chịu chi của nhà họ Tần. Nhưng, đám người chúng ta không nên chỉ thấy mức độ chịu chi của nhà bọn họ”.
Thượng Quan Vân Lai cực kỳ nghiêm túc nói.
“Vậy cậu còn nhìn thấy điều gì?”
Nghe thấy vậy, Lăng Giang Hà xác thực nói.
“Thành phố Lâm Giang, sắp loạn rồi!”
Thượng Quan Vân Lai nhìn chằm chằm vào Lăng Giang Hà, chậm rãi nói.
“Không phải thành phố Lâm Giang vẫn luôn loạn sao?”
Lăng Giang Hà nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
“Trước đây loạn, nhưng xe đi đường xe, ngựa đi đường ngựa. Bây giờ loạn, xe đi đường ngựa, hoặc là xe ngựa cùng đi”.
Thượng Quan Vân Lai nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Là sao?”
Lăng Giang Hà hỏi.
“Lẽ nào anh Giang Hà vẫn chưa nhận được tin tức à? Nhà họ Vương bị hủy hoại trong một đêm, Vương Mộng Sinh thậm chí còn bị ép treo cổ tự tử, đây là bút tích của ai?”
Thượng Quan Vân Lai nói.
“Cậu cho rằng là bút tích của ai?”
Trên mặt Lăng Giang Hà cũng có chút nghiêm túc.
“Ít nhất là nhà họ Tần, bút tích của nhà họ Tần. Nhưng chỉ có mỗi nhà bọn họ, muốn lật đổ nhà họ Vương, lẽ nào không sợ hai nhà chúng ta ngáng chân sau lưng sao? Trên thực tế, ngoài nhà họ Tần ra, tham vào việc lật đổ nhà họ Vương, còn có mấy gia tộc lớn, thậm chí gia tộc lớn ở Đế Đô cũng có liên quan. Chỉ là lời của Tần Viễn Lâm, sợ rằng không có năng lực lớn như vậy”.
Trong mắt Thượng Quan Vân Lai lộ ra vẻ lạnh lùng, ông ta nói.
“Vậy ai có năng lực lớn như vậy? Chuyện lần này, là Vương Như Lực nhà họ Vương cướp vợ người ta, kết quả khơi ra một loạt chuyện. Sau đó, không biết tại sao lại vướng vào Tần Viễn Lâm”.
Lăng Giang Hà lại nói.
“Tôi đã sai người điều tra chuyện này. Trước hết phải loại trừ Long Thiên Tiếu, mặc dù người này là cốt lõi của sự việc, nhưng thân phận chẳng qua chỉ là thằng con ở rể nhà họ Cố. Bởi vì vợ cậu ta giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần cho nên kiếm được không ít tiền, cũng chuyển đến đỉnh núi Vân Lan sinh sống. Nhưng điều này chỉ cho thấy cậu ta là một kẻ vô dụng ăn bám mà thôi”.
Thượng Quan Vân Lai giải thích có trình tự.
“Vậy thì chỉ có Tần Viễn Lâm rồi”.
Lăng Giang Hà lại đưa chủ đề đi xa một chút.
“Tần Viễn Lâm cũng không thể, mặc dù ông ta giàu có, nhưng cũng không thể làm đến mức mà một người kêu gọi, trăm người hưởng ứng, anh phải biết rằng, hôm đó những gia tộc tham gia vào việc lật đổ nhà họ Vương đều không phải là những gia tộc nhỏ bình thường. Nhà họ Đông Phương thành phố Thiên Nam, nhà họ Lục Đông Hải, còn có hai gia tộc thần bí, nghe nói đến từ Đế Đô”.
Thượng Quan Vân Lai lại phủ nhận đáp án này.
“Vậy rốt cuộc ai là người đứng sau hậu trường?”
Lăng Giang Hà không còn cách nào khác, hỏi.
“Tôi luôn cảm thấy, thành phố Lâm Giang có một bàn tay lớn đang thúc đẩy mọi thứ”.
Thượng Quan Vân Lai cau mày, nghiêm túc nói.
“Ổn định lâu dài tất sẽ hỗn loạn lớn, hỗn loạn lớn tất sẽ dẫn đến ổn định lâu dài. Thành phố Lâm Giang có vị trí địa lý đặc biệt, ngang qua đông tây, nối liền bắc nam, nơi có đầu mối giao thông trọng yếu, là vùng đất giao tranh quân sự. Mấy năm nay, trắng có nhà họ Tần đứng đầu, đen có Bắc Thành, nhưng bất luận là trắng hay là đen đều thiếu lực khống chế tuyệt đối, sẽ có ngày hỗn loạn”.
Lăng Giang Hà bùi ngùi nói.
“Bây giờ đã loạn rồi. Nhà họ Tần và Bắc Thành, Đông Thành hợp lực cùng nhau là sao? Tôi nghe nói một khoảng thời gian trước, Bắc Thành và Đông Thành còn suýt chút nữa đánh nhau, bây giờ lại bắt tay giảng hòa, hơn nữa còn muốn liên kết mở công ty. Điều này không giống với tính cách của Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ. Anh biết bọn họ làm như vậy, phóng thích ra bên ngoài tín hiệu gì không?”
Thượng Quan Vân Lai có chút kích động nói.
“Có lẽ bọn họ chỉ làm ăn nhỏ thôi, còn về việc Bắc Thành và Đông Thành hợp tác với nhau, có thể chỉ là vì nể mặt Tần Viễn Lâm?”
Lăng Giang Hà phỏng đoán.
“Không thể. Lôi Hổ là người như thế nào, Phương Thắng Thiên là người như nào, Tần Viễn Lâm căn bản không có mặt mũi lớn như vậy. Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên tranh chấp bao nhiêu năm, ân oán giữa hai người bọn họ, Tần Viễn Lâm không thể giải quyết”.
Thượng Quan Vân Lai lắc lắc đầu, phủ nhận.
“Vậy ai có thể giải quyết?”
Lăng Giang Hà hỏi.
“Một bàn tay lớn trong bóng tối!”
Thượng Quan Vân Lai thần bí nói.
“Cho nên, bàn tay lớn này là của ai?”
Lăng Giang Hà lại hỏi.
“Tôi cũng không biết, tuy nhiên, đầu tiên phải loại trừ Long Thiên Tiếu, theo phán đoán của tôi, cậu ta chỉ là một con rối trên sân khấu”.
Nghe thấy vậy, Thượng Quan Vân Lai lại tiếp tục nói.
“Được rồi”.
Lăng Giang Hà có chút bất đắc dĩ nói. Tại sao luôn nói phải loại trừ Long Thiên Tiếu, người không biết chuyện còn cho rằng Thượng Quan Vân Lai cậu có ân oán sâu đậm gì với Long Thiên Tiếu đó!
“Thật ra, hôm nay tới đây, một mặt là muốn nói cho anh Giang Hà biết một số tin tức. Mặc khác tôi muốn anh đề cao cảnh giác. Chuyện của nhà họ Vương ít nhiều khiến tôi có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ!”
Thượng Quan Vân Lai thở dài một hơi, sau đó nói.
“Nhắc nhở ông già này có tác dụng gì, chuyện gia tộc, tôi không quan tâm từ lâu rồi, cậu nên nói những chuyện này với Chí Viễn, bây giờ nó lo liệu việc nhà”.
Lăng Giang Hà cười ha hả, từ tốn nói.