“Long Thiên Tiếu, cậu đang nói ai là chó vậy?
“Đúng, một kẻ vô tích sự, sao miệng lưỡi lại đê tiện thế?”
“Người nhà ông ba, càng ngày càng ngỗ ngược rồi, một tên vô dụng mà cũng dám lên mặt”.
Nghe được lời của Long Thiên Tiếu, đám người la hét khiển trách anh, dường như bởi vì những lời lẽ châm chọc cay nghiệt trước đó, bây giờ Cố Vân Sơn không thể chịu được nữa. Chỉ là Long Thiên Tiếu lại không để ý, anh nhìn về phía đám người, khóe miệng nhếch lên thành đường cong lạnh lùng.
Bị Long Thiên Tiếu nhìn, đám người đó nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt của kẻ vô dụng này luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng.
Rõ ràng một tên rác rưởi, sao ánh mắt lại đáng sợ như vậy. Khi chạm vào ánh mắt của Long Thiên Tiếu, những người đang xì xào bàn tán có chút chột dạ, gần như theo bản năng lùi lại một hai bước.
“Nói các người là chó, các người chính là chó, các người sủa cái gì?”
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh như băng, đám người nghe vậy, dưới khí thế ghê rợn của anh, không có ai dám nói gì nữa. Khí thế mà anh phát ra khiến bọn họ nhớ tới cảnh tượng Cố Hiểu Huy bị thương ngày hôm đó, vô cùng tàn khốc.
Trong đám người bọn họ, không có ai muốn trở thành Cố Hiểu Huy thứ hai.
“Có một câu là chó cậy gần nhà. Loài động vật như chó, nếu bạn sợ nó, nó sẽ sủa rất dữ dội. Nhưng nếu bạn không sợ nó, hơn nữa cầm gậy múa may, bọn chúng sẽ rất ngoan, thậm chí sẽ sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ, các người thật sự rất giống chó”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía đám người, nói với vẻ mặt giễu cợt.
Bọn họ nghe thấy vậy, trên mặt vô cùng căm phẫn, nhưng chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì.
“Nói đủ chưa?”
Lúc này, bà cụ Cố thờ ơ nói.
Đám người nghe vậy, người nào người nấy không dám nói chuyện nữa, duy chỉ có Long Thiên Tiếu bày ra dáng vẻ không thèm quan tâm.
“Mẹ, mẹ ngồi đi, đứng làm gì, kẻ vô tích sự đó không hiểu phép tắc, cả ngày điên điên khùng khùng, mẹ ngàn vàn lần đừng để tâm”.
Lúc này, Vương Mỹ giả vờ cười nói, tên vô dụng này, vậy mà dám nói với bà cụ Cố như vậy, tên này điên rồi, hơn nữa còn điên rất nặng.
“Bà bảo bọn họ ngồi? Tôi nói bọn họ không được ngồi!”
Long Thiên Tiếu lạnh lùng liếc nhìn Vương Mỹ, giọng điệu u ám.
“Cậu nói bậy bạ gì thế, có biết kính trọng bề trên không vậy?”
Vương Mỹ quát mắng.
“Các người đến nhờ vả người khác làm việc, các người cảm thấy mình ngồi xuống vẫn có thể đàm phán thành công thì ngồi đi, nếu không, các người đứng đấy! Bởi vì chó không xứng được ngồi!”
Long Thiên Tiêu lại nói bằng vẻ mặt khinh thường. Đám người nghe vậy, vô cùng phẫn nộ, nhưng không có một người nào dám đứng ra nói chuyện. Ai cũng không muốn chọc phải một kẻ điên như Long Thiên Tiếu.
“Cố Tuyết Cầm, hôm nay tôi đến đây để bàn bạc với cô. Ý kiến của cậu ta có thể đại diện cho ý kiến của cô không?”
Bà cụ Cố nhìn Cố Tuyết Cầm, nhàn nhạt hỏi.
“Có thể. Anh ấy là chồng tôi, tại sao không thể chứ?”
Sắc mặt Cố Tuyết Cầm lạnh lùng, không chút do dự nói.
“Rất tốt. Quả nhiên là thuyền theo lái, gái theo chồng, xem ra, cô không muốn làm người nhà họ Cố nữa rồi”.
Bà cụ Cố nghe thấy vậy, lại nói.
“Không phải là không muốn, mà là không khát khao”.
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, sau đó thản nhiên nói.
“Cố Tuyết Cầm, con đang nói lung tung gì vậy? Cái gì mà không muốn, chúng tôi muốn, rất muốn trở lại nhà họ Cố, ok”.
Vương Mỹ nghe thấy vậy, vội vàng nói, con gái bà ta bị kẻ vô dụng này tẩy não rồi sao? Đến cả cách nói chuyện, hành vi đều giống hệt Long Thiên Tiếu.
“Mẹ muốn, nhưng bọn con không muốn, con và mẹ không giống nhau”.
Cố Tuyết Cầm nói với Vương Mỹ.
“Cố Tuyết Cầm, ý con là gì?”
Vương Mỹ bùng nổ, Cố Tuyết Cầm lại dám nói chuyện với bà ta như vậy trước mặt bao nhiêu là người, quả thực điên mất rồi.
“Vương Mỹ, thân là phụ nữ, bà không dám nói một lời khi người đàn ông của mình bị sỉ nhục. Bây giờ bà lại đến dạy con gái của mình, bà được đó. Nhưng tôi muốn nói cho bà biết, chuyện hôm nay không liên quan gì đến bà cả. Mong bà tránh cho, biết thân biết phận một chút”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ, lạnh lùng nói.
“Long Thiên Tiếu, cậu…”
Vương Mỹ nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên tái mét, thứ rác rưởi này tạo phản thật rồi.
“Miệng lưỡi các người ti tiện, nhục mạ bố tôi. Bà cả và bà hai nhà họ Cố mau xin lỗi bố tôi đi! Bằng không đừng hòng nói chuyện tiếp theo, cút hết cho tôi, nơi này không chào đón các người”.
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói, lời này vừa nói ra, Vương Mỹ và Cố Vân Sơn đều choáng váng.
Trên mặt Dương Thị và Lưu Thị đều hiện lên vẻ tức giận, ông ba nhà họ Cố là cái thá gì, dựa vào đâu bắt bọn họ phải xin lỗi? Ông ta lấy đâu ra cái tư cách đó?
“Thiên Tiếu, hay là thôi đi, không cần phải cứng rắn như vậy đâu, đều là người một nhà”.
Khi Cố Vân Sơn nghe Long Thiên Tiếu nói như vậy, trong lòng có chút cảm động, nhưng ông ta vẫn khuyên ngăn anh. Nhiều năm trôi qua, ở cái nhà này chưa từng có ai quan tâm đến cảm nhận của ông ta cả, ông ta sống như một người vô hình vậy.
Không có tôn nghiêm, không có địa vị, không có cảm giác tồn tại, thấy Long Thiên Tiếu yêu cầu Lưu Thị Và Dương Thị xin lỗi ông ta, ông ta liền cảm thấy mình được coi trọng, nước mắt chực trào ra.
“Người một nhà, bố coi bọn họ là người một nhà, nhưng bọn họ lại không như vậy. Tính bố thật thà, bọn họ liền bắt nạt bố, thậm chí đuổi bố ra khỏi gia tộc, đây gọi là người một nhà sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch thành một đường cong lạnh lùng, anh nói.
“Long Thiên Tiếu, cậu nằm mơ đi, chúng tôi sẽ không xin lỗi kẻ vô dụng như Cố Vân Sơn đâu!”
“Đúng vậy, một kẻ ăn bám bị trục xuất khỏi gia tộc, dựa vào đâu chứ?”
Lưu Thị và Dương Thị đồng thời nói.
“Không xin lỗi, cũng được, bây giờ các người về đi, không cần phải bàn bạc nữa, chẳng có gì để nói cả”.
Long Thiên Tiếu xua xua tay, sau đó nói.
“Cố Tuyết Cầm, tôi hỏi lại, cậu ta thật sự có thể thay mặt cô sao? Cô chắc chắc muốn đối xử với bậc cha chú như vậy?”
Bà cụ chống gậy, nhìn Cố Tuyết Cầm, lạnh giọng hỏi.
“Chuyện quan trọng, tôi có thể nói lại một lần nữa, anh ấy là chồng tôi, đương nhiên có thể thay mặt tôi đứng ra nói chuyện rồi”.
Mặt Cố Tuyết Cầm không chút thay đổi, cô nói.
“Long Thiên Tiếu, cậu thật sự muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”
Bà cụ Cố lại nhìn Long Thiên Tiếu, chất vấn.
“Đúng. Tôi muốn làm đến mức đó, bà có gì xin chỉ giáo?”
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Hai người, xin lỗi!”
Bà cụ Cố nhìn về phía Lưu Thị và Dương Thị, lạnh lùng nói.
“Mẹ!”
Lưu Thị và Dương Thị nghe thấy vậy, nhất thời sửng sốt, bọn họ thật sự phải xin lỗi chú ba vô dụng này sao? Chú ba này chẳng qua chỉ là một kẻ ăn bám, tại sao phải xin lỗi?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK