Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bà à, không tốn nhiều tiền đâu ạ, bà ăn cái gì trước đi, cháu đi mua thuốc xử lý vết thương cho bà”.

Cố Tuyết Cầm lại trấn an bà lão, nói xong cô liền đi ra ngoài.

Trong quán mì của bác Hà, dưới sự tiếp đãi nồng nhiệt của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, mặc dù bà lão cảm thấy khó xử, nhưng bà ấy vẫn ăn một bữa no nê.

Cố Tuyết Cầm mua thuốc trở về, rồi lại xử lý một số vết thương trên người cho bà lão.

Mặc dù bị mấy tên côn đồ đó đánh, nhưng may là không bị thương ở những chỗ nguy hiểm, đều là vết thương ngoài da, chỉ cần sát trùng thì sẽ tự động lành lại.

“Bà ơi, bố mẹ của cô bé này bị làm sao vậy?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu liếc nhìn cô bé mập rồi hỏi.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm. Tôi cũng không biết bố mẹ con bé là ai”.

Bà lão nghe xong thở dài rồi nói. Nghe những lời này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đều hơi sững sờ, hóa ra bà lão không phải là bà nội ruột của cô bé mập.

“Người bên trong đâu, mẹ kiếp, mau ra đây cho ông, ngày chết của chúng mày đến rồi”.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói, giọng nói ngạo mạn này đối với Long Thiên Tiếu đương nhiên vô cùng quen thuộc, đây không phải là tên côn đồ bị đánh rồi chạy nửa tiếng trước sao?

Chỉ là, Long Thiên Tiếu không ngờ rằng, mới hơn nửa tiếng mà những người này đã tìm được đến đây.

Quả nhiên là thực sự muốn trả thù!

Ngay khi bà lão nghe thấy bên ngoài có tiếng quát tháo, nét mặt bà ấy bỗng trở nên nghiêm trọng, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Chàng trai, mọi người nên mau chóng rời khỏi đây, chúng đã gọi người quay lại. Băng nhóm này không chỉ có bảy tám người, bọn chúng có một băng đảng rất đông”.

Bà lão nắm lấy cánh tay của Long Thiên Tiếu, lo lắng nói.

“Không sao đâu”.

Long Thiên Tiếu nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh.

“Không thì chúng ta báo cảnh sát đi? Nghe động tĩnh bên ngoài, dường như là có rất nhiều người”.

Lúc này Cố Tuyết Cầm cũng có chút lo lắng, cô biết khả năng của Long Thiên Tiếu thế nào, nhưng bên ngoài có nhiều người như vậy khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao thì hai nắm đấm cũng khó đánh lại bốn nắm đấm.

“Không cần đâu. Tôi sẽ lo liệu”.

Long Thiên Tiếu nghe xong không hề hoảng sợ chút nào, chỉ bình tĩnh nói.

“Anh Tam, chiếc xe này là của tên đã đánh em, nó đang ở bên trong”.

Bên ngoài quán mì, một giọng nói ngạo mạn cất lên.

“Thái Khôn, mẹ kiếp, mày chắc chắn người bên trong không có chống lưng gì chứ? Đừng có gây thêm phiền phức cho tao là được, vào trong đó đánh luôn cho tao”.

Vương Tam dẫn theo một nhóm người đuổi tất cả người trong quán mì ra ngoài. Trong tay gã cầm một điếu thuốc, phì phèo hút, nhìn quán mì nhỏ rồi như thể đang suy nghĩ về điều gì đó nói.

Trên đầu gã còn quấn băng gạc, một tay còn đang đeo nẹp, có vẻ như đã bị gãy.

Bộ dạng này trông khá giống tên tóc xanh.

Chỉ là lúc này tên tóc xanh không chỉ bị gãy một cánh tay, mà còn đang phải truyền nước, trên đầu cũng phải quấn băng gạc, bởi vì thời gian cấp bách, vết thương của hắn ta chỉ có thể xử lý nhanh chóng.

Trên địa bàn thành phố Lâm Giang mà hắn ta lại bị đánh thành như vậy, khiến hắn ta không thể nuốt trôi trôi cục tức này.

“Anh Tam cứ yên tâm. Thằng nhãi đó thoạt nhìn liền biết chỉ là một kẻ rách rưới, ngoại trừ có chút võ công ra thì chả có gì. Nếu nói nó có cái gì thì chính là vợ nó vô cùng xinh đẹp, đợi lát nữa bắt được nó, vợ nó xử lý thế nào là do anh Tam quyết định hết”.

Tên tóc xanh nghe xong vỗ ngực nói, chỉ là bây giờ hắn ta không thể thực sự vỗ ngực, chỉ có thể ưỡn ngực hướng về phía trước nói.

“Vợ nó rất đẹp sao? Cái này tao thích. Mày không có tài cán gì nhưng càng ngày càng được việc rồi đấy”.

Vương Tam liếc nhìn tên tóc xanh, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, phạm vi hoạt động của gã vốn là ở phía Tây thành phố, chuyện tới đây đã là vượt qua ranh giới một chút rồi. Nhưng vì người vợ xinh đẹp của người khác, cũng thật sự đáng để mạo hiểm.

Vứt tàn thuốc xuống đất, Vương Tam dùng một chân dập tàn thuốc, sau đó đi về phía quán mì.

“Anh Tam, chờ đã, để em mở đường cho anh, trước tiên dọa thằng nhãi đó sợ”.

Tên tóc xanh nịnh nọt nói, hắn ta đi tới phía trước Vương Tam rồi bước vào quán mì, Vương Tam cũng không từ chối yêu cầu như vậy, chỉ để tên tóc xanh vào quán mì, còn bản thân đợi ở bên ngoài.

Vương Tam cũng coi như là người phụ trách khu vực này, nếu trực tiếp xông vào đánh người, gã cảm thấy sẽ rất mất mặt.

Trong quán, Long Thiên Tiếu đang ăn mì.

Mặc dù anh đã ăn ở nhà vào buổi trưa, nhưng anh là một người trưởng thành, tốc độ tiêu hóa vô cùng nhanh.

Hơn nữa đồ ăn trong quán của bác Hà vô cùng ngon, sau khi Long Thiên Tiếu đi vào liền gọi một phần mì cho mình.

Khi tên tóc xanh dẫn theo một đám côn đồ tiến vào, mặt bà lão biến sắc, nhanh chóng kéo cô bé mập về phía mình.

Cố Tuyết Cầm thấy vậy cũng hơi nhíu mày, bọn côn đồ lần này tới đây hẳn là đã có chuẩn bị, chỉ là không ngờ trong khoảng hơn nửa tiếng ngắn ngủi mà bọn côn đồ này đã tập hợp được một đám người như vậy, hơn nữa hình như còn rất nhiều.

“Rầm!”

Tên tóc xanh dẫn theo người đi vào trong, đấm một cái xuống bàn. Hiện tại hắn ta chỉ có thể dùng được một tay, nhưng vẫn vô cùng ngạo mạn.

“Chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng ăn mì?”

Tên tóc xanh nhìn Long Thiên Tiếu, vô cùng khinh thường nói. Thằng nhãi này, mẹ kiếp lại còn biết làm bộ làm tịch, chắc nó đang căng thẳng muốn chết rồi, còn giả vờ đang ăn mì nữa, đúng là phục sát đất, tên này thật biết giả vờ.

“Ai sắp chết còn chưa biết được. Đồ ăn của quán mì này cũng không tồi, các người cũng đến đây ăn sao?”

Long Thiên Tiếu gắp một đũa mì, rồi nói với đám người.

“Hahaha ăn mì sao? Thằng nhóc này sợ đến phát điên rồi à?”

“Tôi thấy chính là vậy đó, đây là đang giả vờ mạnh mẽ mà!”

“Giả vờ mạnh mẽ? Tao thấy nó là đang tìm đường chết!”

Tên côn đồ phía sau tên tóc xanh gào khóc thảm thiết.

“Thằng nhãi, mày cho rằng lần này tao mang theo mấy người sao? Lần này tao mang theo mấy chục người, không phải mày giỏi đánh nhau lắm à? Mày có đánh lại mấy chục người được không?”

Tên tóc xanh khinh thường nói, trong lời nói tràn đầy sự ngạo mạn.

“Mấy chục người? Tao còn tưởng mấy trăm người chứ? Có đánh lại hay không thì phải đánh rồi mới biết”.

Long Thiên Tiếu nghe xong lắc đầu, rồi lại bình tĩnh nói với vẻ mặt không mấy quan tâm.

Trong tình huống như vậy, bà lão đã căng thẳng lắm rồi, chàng trai này cũng thật to gan, bên ngoài có nhiều người như vậy mà còn có tâm trạng ăn mì, tiếp theo nên làm thế nào mới được đây?

Bà ấy cũng không ngờ rằng trong hơn nửa tiếng đồng hồ mà những tên côn đồ này lại gọi được nhiều người như vậy.

“Chậc chậc chậc, mày tưởng mày là cao thủ tuyệt thế à, một mình chấp hết mấy chục người?”

Tên tóc xanh thở dài nói, người giả vờ thì hắn ta thấy nhiều rồi, nhưng chết đến nơi mà vẫn có thể giả vờ thì là lần đầu tiên hắn ta thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK