Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ khụ”.

Nghe được lời nói của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu khẽ ho nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.

“Không phải là anh đấy chứ?”

Cố Tuyết Cầm thấy vậy, có chút bất ngờ nói.

“Chắc chắn là bố em rồi, đàn ông đều như vậy, nhìn liền biết đây chắc chắn là chuyện tốt mà bố em làm”.

Long Tiểu Tịch thấy tấm bảng trên mặt đất, lắc lắc đầu, cảm thán nói.

“Phốc”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, suýt chút nữa phun ra ngoài. Cô gái nhỏ này nói chuyện, đôi khi sao lại có lý như vậy chứ.

“Chuyện tối hôm qua quá khẩn cấp, cho nên, không có cách nào khác”.

Long Thiên Tiếu có chút xấu hổ nói.

“Vậy anh ta muốn anh đền?”

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, sau đó nói.

“Là anh ta nói như vậy”.

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói, nói xong, anh đi vào trong sân nhỏ, một chân giẫm lên tấm bảng, tấm bảng lại vỡ tan tành.

Thấy tình huống này, trán Cố Tuyết Cầm đầy vạch đen.

Một lát sau, cô vẫn đi theo Long Thiên Tiếu vào trong.

Sau khi Long Thiên Tiếu bước vào, anh chỉ thấy có một người nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng, miệng sùi bọt mép, người này không phải là Lục Huyền Cơ thì còn là ai khác?

Long Thiên Tiếu thấy bộ dạng của Lục Huyền Cơ liền ngồi xổm xuống, nhìn tình trạng của ông ta, vẫn còn thở, chắc không chết được.

“Ông ấy sao thế?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Trúng độc rồi”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, anh khẽ nhíu mày, sau đó nói.

“Là ai làm?”

Cố Tuyết Cầm có chút ngờ vực nói, nhưng sau đó cô liền nghĩ đến Bách Lý Vô Cầu, Long Thiên Tiếu đã từng nói, Bách Lý Vô Cầu có sở trường dùng thuốc độc.

“Chậc, đây không phải là ông Long sao?”

Lúc này, Tiểu Nhị đang ngồi trên ghế bành trước cửa mở một bên mắt ra, có chút kinh ngạc nói.

“Bách Lý Vô Cầu đâu?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Thầy ở trong nhà”.

Tiểu Nhị chỉ tay, sau đó nói.

“Cậu giải độc cho ông ấy đi!”

Long Thiên Tiếu chỉ vào Lục Huyền Cơ trên mặt đất, nói.

“Vậy không được, thầy chưa cho phép, tôi không thể giải”.

Tiểu Nhị nghe vậy, lắc lắc đầu, nói bằng vẻ mặt chắc chắn, Long Thiên Tiếu thấy thế, cũng vô cùng bất đắc dĩ.

“Hai người ở đây đợi, tôi vào trong một chút”.

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch, nói xong, anh liền đi vào nhà.

“Chị Tuyết Cầm, người đó có vẻ như là một tên ngốc”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch nhìn về phía Tiểu Nhị, cô bé nói với Cố Tuyết Cầm.

“Xuỵt, đừng nói bừa, em như vậy là không tôn trọng người khác đâu”.

Cố Tuyết Cầm nghe xong liền liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói, nhóc con này, nghĩ gì liền nói nấy.

“Vâng, em biết rồi”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, sau đó nói.

“Chậc, em là con gái ông Long sao?”

Lúc này, Tiểu Nhị cũng chú ý tới Long Tiểu Tịch, cậu ta mở to con mắt còn lại ra, đứng dậy bước tới, nói.

“Ông Long là ai, bố nhà người ta- Long Thiên Tiếu”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, vô cùng khí khái nói.

“Hứ, cái gì mà bố nhà người ta Long Thiên Tiếu? Có thể nói chuyện tử tế được không?”

Cố Tuyết Cầm cạn lời, Long Tiểu Tịch quả nhiên không dễ chọc, cố ý nói chuyện ra vẻ cường điệu như vậy, cũng không biết là học theo ai.

“Bố tôi-Long Thiên Tiếu”.

Long Tiểu Tịch lại ngẩng đầu lên nói.

“Chậc chậc chậc, thầy nói muốn thu nhận em làm học trò, sau này thầy là đại sư phụ, tôi chính là nhị sư phụ của em, em có thể gọi tôi là sư phụ Tiểu Nhị”.

Tiểu Nhị nói, thầy thường xuyên nhắc tới chuyện này, cho nên cậu ta cũng nhớ rất rõ.

“Dựa vào đâu tôi phải gọi anh là sư phụ, tôi không gọi đó. Sợ rằng anh là một kẻ ngốc”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy thế, quật cường nói,

“Em mà nói vớ vẩn nữa, chị đánh em đó, tôn trọng người khác có hiểu không?”

Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói. Tôn trọng hay không tôn trọng không phải là trọng điểm, quan trọng là cái người Tiểu Nhị trước mắt đoán chừng cũng không phải là người tốt gì, nếu chọc cậu ta tức giận, e rằng phiền phức không nhỏ.

“Chậc chậc chậc, làm sao em biết tôi là một kẻ ngốc? Thầy nói rồi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, kẻ ngốc mới có hạnh phúc, ngốc một chút có gì không tốt chứ?”

Tiểu Nhị có mấy phần kiêu ngạo nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, cũng có chút kinh ngạc. Tuy rằng lời này nói ra từ miệng Tiểu Nhị, có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng cẩn thận cân nhắc, cũng không phải là không có lý.

“Chị Tuyết Cầm, bản thân anh ta cũng thừa nhận rằng mình là một kẻ ngốc rồi, em nói anh ta ngốc có vấn đề gì chứ?”

Long Tiểu Tịch ngửa đầu lên, nhìn Cố Tuyết Cầm, nói.

“Im miệng, nếu không lần sau chị không dẫn em ra ngoài nữa”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch.

“Vâng, vậy em không nói nữa. Chị Tuyết Cầm, chúng ta qua đó ngồi đi?”

Long Tiểu Tịch chỉ vào mấy cái bàn trước nhà, hỏi.

“Mời hai người qua đây chờ. Ông Long và thầy bàn bạc nhanh thôi”.

Tiểu Nhị làm động tác mời Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch, Cố Tuyết Cầm đáp lại bằng một nụ cười, sau đó bước tới. Chàng thanh niên này chắc khoảng 17-18 tuổi, nhưng sao trông cậu ta thật ngốc nghếch.

Nói ngốc, cũng không là phải hoàn toàn ngốc, chính là có chút ngờ nghệch, trong lòng Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ, cô dẫn theo Long Tiểu Tịch ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

“Anh có thể bớt ấu trĩ đi được không?”

Long Thiên Tiếu bước vào phòng của Bách Lý Vô Cầu, liếc nhìn Lục Thanh Dao nằm trên giường, sau đó hỏi Bách Lý Vô Cầu đang ngồi trên ghế bành uống trà.

“Cái này có thể gọi là ấu trĩ hả? Anh đập phá cửa nhà tôi, làm hỏng chữ của tôi, tôi giam giữ người của anh, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Bách Lý Vô Cầu an nhàn nói.

“Vậy anh muốn gì?”

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.

“Đền”.

Bách Lý Vô Cầu chỉ nói một chữ.

“Đền gì? Đền tiền hả?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Đền tiền có ý nghĩa gì chứ? Long Thiên Tiếu anh cũng không giống như là người thiếu tiền, một số thứ có thể cân đo đong đếm bằng tiền và một số thì không. Chúng ta sẽ nói về thứ có thể đo được bằng tiền trước”.

Bách Lý Vô Cầu lắc ghế bành, nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.

“Thứ gì có thể đo được bằng tiền?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cánh cửa gỗ đó, anh đền 3 triệu tệ cho tôi trước, tôi không cần nhiều, chỉ cần 3 triệu tệ thôi”.

Bách Lý Vô Cầu mở mắt ra, nghiêm túc nói.

“Cánh cửa gỗ mục nát đó mà đòi 3 triệu tệ, sao anh không đến cướp ngân hàng ấy?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, có chút bất đắc dĩ nói, từ trước đến nay chỉ có anh hãm hại người khác, không có ai dám hãm hại anh như vậy. Cánh cửa gỗ mục nát đó lung lay sắp đổ, sợ rằng một trận gió mạnh thổi qua nó liền rơi ra.

Mẹ nó chứ, thế mà đòi tận 3 triệu tệ.

“Thưa anh, 3 triệu tệ không thành vấn đề, nhà họ Lục tôi có thể trả được”.

Lúc này, Lục Thanh Dao nằm ở trên giường nói.

“Thế không được, mọi người đều là người có tiền, ở đây không có ai không bỏ ra được 3 triệu tệ cả, mấu chốt là ai bỏ ra, nhà họ Lục các người có 3 triệu tệ, nhưng không có tư cách đền bù, hiểu không?”

Bách Lý Vô Cầu kiêu ngạo nói, Lục Thanh Dao nghe thấy vậy, trong lòng lại được một phen cạn lời, đền tiền còn cần tư cách, đây là lần đầu tiên cô nghe qua, thật kỳ cục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK