Nghe thấy lời này, Cố Tuyết Cầm đột nhiên dừng lại một chút, cảm giác trán đầy vạch đen.
Con nhóc này, thực sự đang đâu không lại nhắc đến mấy thứ linh tinh, có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?
“Cái gì mà đóa hồng nhỏ vậy?”
Long Vận Nhi nghe vậy có chút tò mò hỏi han.
“Chính là đóa hồng nhỏ trên mặt bố cháu đấy, cô, cô không thấy đóa hồng nhỏ trên mặt bố cháu sao? Vừa rồi còn thấy, giờ đã không còn rồi”.
Long Tiểu Tịch nhìn về phía Long Thiên Tiếu, nói với ngữ khí thản nhiên.
“Phốc, haha, cháu nói là cái đó sao? Thì ra đóa hồng nhỏ cháu nói là cái đó”.
Long Vận Nhi nghe thấy thế, nhịn không được bật cười, bộ dạng như đã hiểu rõ.
“Đúng vậy! Cô giáo đã nói rồi, chỉ có những bạn nhỏ có biểu hiện tốt mới có đóa hồng nhỏ. Bố cháu tối qua chắc chắn cũng có biểu hiện rất tốt vì vậy mới có, bố, bố nói xem có phải vậy không?”
Long Tiểu Tịch nghiêm túc hỏi.
“Được rồi, ăn đi, nhiều đồ ăn vậy cũng không bịt miệng con lại được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút nói không nên lời, nói xong lại gắp thêm một chiếc bánh bao nhân thịt cho Long Tiểu Tịch.
“Cảm ơn bố!”
Long Tiểu Tịch vô cùng nhu thuận nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng thở dài một hơi, anh phải làm sao bây giờ, anh cũng đến tuyệt vọng rồi!
“Nhóc con, đó không phải là đóa hồng nhỏ đâu”.
Long Vận Nhi nghe vậy, dở khóc dở cười nói.
“Cháu biết đó không phải là đóa hồng nhỏ, nhưng chỉ có cháu và bố mới có thể có được, cô đừng có mà nghĩ đến”.
Long Tiểu Tịch nghe vậy, vênh váo nói. Long Vận Nhi nghe vậy trán xuất hiện đầy vạch đen, lời này vốn dĩ không có vấn đề gì nhưng cô ấy lại cảm giác con bé nói cũng rất có lý.
Bữa sáng này, Cố Tuyết Cầm ăn rất lâu, mới vượt qua cái cảm giác xấu hổ ở chỗ này, Long Thiên Tiếu lại thấy không sao cả, bởi da mặt anh vốn đã dày rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, trước tiên Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đến nhà trẻ sau đó mới đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn nhà họ Cố.
“Tôi vào trong đây, anh đi đường cần thận, lái xe cẩn thận chút”.
Cố Tuyết Cầm xuyên qua cửa kính xe nói với Long Thiên Tiếu.
“Ừm cô vào đi!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói. Nhìn thấy xe của Long Thiên Tiếu, mọi người xung quanh đều dị nghị chỉ trỏ. Nhưng đến khi Cố Tuyết Cầm đi tới, tất cả đều im lặng, đợi sau khi xe Long Thiên Tiếu rời đi, Cố Tuyết Cầm cũng rời khỏi chỗ này, mấy lời bàn tán của đám người lại tiếp tục.
“Đó không phải là người chồng vô dụng của cô chủ sao?”
“Ai cơ?”
“Chính là cái người vừa lái xe đến, cô không phát hiện ra cô chủ từ trên xe của anh ta đi xuống à?”
“Chậc chậc, không phải nói cô chủ rất không hài lòng về người chồng của mình sao? Sao lại nhìn ra cảm giác thân mật vậy nhỉ?”
“Ai biết được có thể là lâu ngày sinh tình đi”.
“Lâu ngày sinh tình? Sao lại có cảm giác như cô đang ngồi trong đoán mò vậy?”
“Phốc, haha!”
“Này có thể nhỏ tiếng chút được không, mấy người quên là ai đang cầm quyền à?”
“Đúng là gặp ma rồi, cô chủ dựa vào đâu mà lật ngược thế cờ vậy. Cô ấy có thể lấy được dự án với nhà họ Tần, đạp Cố Hiểu Huy xuống dưới”.
Mọi người mỗi người một câu, tiếp tục không ngừng bàn tán.
“Mấy người nói nhiều như vậy có phải không muốn ở Cố Thị nữa không?”
Lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo công sở đi tới, người phụ nữ dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người rất đẹp, tướng mạo cũng không tệ, lạnh lùng thốt ra.
“Chào buổi sáng tổ trưởng Lương!”
“Chào tổ trưởng Lương!”
“Tổ trưởng Lương hôm nay xinh quá!”
Mọi người nghe thấy vậy đều cười hì hì chào hỏi, sau khi chào hỏi xong, họ đang không có việc gì làm tụ lại nói chuyện giờ cũng phải tản ra bốn phía. Khi Lương Giai nghe thấy những lời này, sắc mặt của cô ta không tốt lắm, khẽ lắc đầu sau đó cũng rời đi.
Cô chủ có ơn đãi ngộ với cô ta, cũng là người mà cô ta tôn trọng nhất. Ở trong mắt cô ta, cô chủ là một người rất tuyệt vời, nếu như năm đó không phải bị ép gả cho một tên ở rể vô dụng thì làm gì đến lượt Cố Hiểu Huy có cơ hội thừa cơ?
Không biết người chồng của cô chủ rốt cuộc là người thế nào, có phải là tên vô dụng giống như trong lời đồn không, nếu như đúng là vậy thì thật sự uất ức cho cô chủ.
Vừa rồi những lời dị nghị của đám người đó, cô ta cũng nghe được, tình cảm của cô chủ và người chồng ở rể kia vậy mà lại rất tốt, chẳng lẽ cô chủ đã chấp nhận số mệnh của mình rồi sao? Nghĩ như vậy, Lương Giai cảm thấy không đáng thay Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm có dáng người, có dung mạo, có khí chất, mấu chốt còn có năng lực, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, nhân cách tốt, thật đáng tiếc khi có một người chồng như vậy, thật sự là hủy hoại cả cuộc đời. Nghĩ đến điều này, Lương Giai cũng nhanh chóng rời đi.
“Nghe nói tìm được hoàng tử ếch kia rồi?”
“Cái gì mà hoàng tử ếch?”
“Chính là người rất nổi tiếng trên mạng, ở nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ biểu diễn bản nhạc “Dấu vết mưa” đó, người đàn ông trẻ đeo mặt nạ ếch xanh đấy”.
“Sao cô biết người đó còn trẻ? Nói không chừng là một ông chú, hơn nữa còn là một ông chú thích móc chân”.
Bên trong tập đoàn nhà họ Cố, mọi người lại bắt đầu bàn tán, tranh cãi về chuyện người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Sao có thể là một ông chú thích móc chân được? Anh ấy chính là hoàng tử ếch xanh, bởi vì tôi là công chúa Bạch Tuyết chỉ cần một cái hôn, anh ấy sẽ hiện nguyên hình, sau đó cưỡi bạch mã đến cưới tôi”.
Có cô gái trẻ tuổi bộ dạng mộng mơ nói.
“Cô thôi ngay đi, cô có đang bị thiểu năng không? Tôi thấy cô mà hôn hoàng tử ếch, anh ta sẽ tắc thở mà chết đấy”.
Một cô gái trẻ tuổi khác không khách khí nói.
“Mẹ nó, bà đây sớm muộn gì cũng chơi chết cô”.
Cô gái mang tâm hồn mộng mơ chửi một tiếng, còn cởi giày cao gót của mình ra, rồi ném về phía cô gái trẻ kia, cô gái trẻ tuổi liền phải bỏ chạy.
Tập đoàn Cố Thị, Cố Tuyết Cầm đi đến phòng làm việc của mình, cô muốn đến phòng làm việc phải đi qua văn phòng của cấp dưới, lúc này đám người đó đều đang cầm điện thoại di động, tụ lại một chỗ thảo luận cái gì đó.
“Chuyện gì vậy, sáng sớm đã náo nhiệt vậy rồi, đang nói gì vậy, có thể nói tôi nghe một chút không?”
Cố Tuyết Cầm nhìn nhìn, bộ dạng ung dung hỏi.
“Chị Tuyết Cầm, hoàng tử ếch kia tìm được rồi, quá tuyệt vời, khi anh ta đàn “Dấu vết mưa” đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng em, như gió xuân thổi qua, cảm giác toàn thân hòa trong gió xuân vậy”.
“Đúng vậy đúng vậy, theo như lời tác giả của “Dấu vết mưa” nói, hoàng tử ếch sẽ biểu diễn bản nhạc mười năm tâm huyết của ông ấy. Lý Trường Dân đã mười năm không ra tác phẩm nào, mất mười năm tâm huyết sáng tác một bản nhạc, giao cho hoàng tử ếch biểu diễn, đến lúc đó chắc chắc sẽ bùng nổ”.
“Nghe nói, lần biểu diễn bản nhạc này là dành tặng người trong lòng của hoàng tử ếch. Tôi ghen tị quá, quá lãng mạn rồi, một bản nhạc quan trọng như vậy tặng cho người mình yêu, cho thấy anh ấy yêu vợ mình nhiều thế nào”.
“Đúng vậy rất lãng mạn, ông chồng đáng chết nhà tôi chẳng có chút tài nghệ gì, không hiểu lòng người khác chút nào, so với hoàng tử ếch thì ông ấy chỉ là một tên vô dụng thôi”.
Mỗi người cô một câu, tôi một câu, dị nghị đến vô cùng rôm rả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK