“Sao có thể chứ? Em vẫn rất xinh đẹp mà”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy mỉm cười đáp.
“Nói dối”.
Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, giận dỗi nói.
“Anh có một công thức giảm sưng rất nhanh, sau khi pha chế thành dung dịch thuốc dùng thuốc đó bôi lên mặt, rất nhanh sẽ thấy hiệu quả, cùng lắm đến ngày thứ hai có thể hoàn toàn hết sưng tấy”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Anh nói thật chứ?”
Cố Tuyết Thanh nghe vậy liền hỏi.
“Đương nhiên là thật”.
Long Thiên Tiếu khẳng định.
“Vậy anh mau đi điều chế đi, em sắp xấu chết rồi”.
Cố Tuyết Cầm vỗ vỗ vào vai Long Thiên Tiếu, ngại ngùng nói.
“Vậy anh lái xe đến hiệu thuốc xem thử”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nhẹ nhàng trả lời.
“Mau đi đi”.
Cố Tuyết Cầm lại thúc giục, Long Thiên Tiếu liền chuyển đến vị trí ghế lái, lái xe đi tìm một hiệu thuốc Đông y.
Thành phố Lâm Giang, bên trong biệt thự hào nhoáng của nhà họ Vương.
Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, trong biệt thự sang trọng vẫn có đèn đuốc sáng trưng. Bởi vì ông cụ nhà Vương thích thanh tịnh, nên trong biệt thự không có nhiều người làm qua lại, không khí có phần an tĩnh.
Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói hấp tấp truyền tới, đi vào bên trong căn biệt thự sang trọng.
“Bố, bố, bố ngủ chưa?”
Sau khi vào trong biệt thự, Vương Dương liền lớn giọng hỏi.
“Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Gọi hồn sao? Bố anh vẫn chưa chết đâu! Có chuyện gì thì vào đây nói”.
Lúc này, trong phòng khách của căn biệt thự truyền đến giọng nói rất đỗi uy nghiêm.
Vương Dương nghe vậy lập tức chạy vào trong.
Chỉ thấy Vương Mộng Sinh lúc này đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, bên cạnh còn có một người hầu nữ bưng một chén canh hạt sen, cẩn thận từng chút một bón cho ông ta ăn.
“Bố, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vương Dương nhìn ông cụ Vương, có chút kích động nói.
“Hoang mang như vậy làm gì, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh?”
Vương Mộng Sinh phất phất tay, ra hiệu cho người hầu nữ lui xuống, sau đó nói với Vương Dương.
“Bố, thật sự có chuyện lớn rồi”.
Vương Dương vô cùng gấp gáp nói.
“Được rồi, nói đi, xảy ra chuyện lớn gì?”
Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy không vui hỏi lại, nếu không phải bản thân ông ta chỉ sinh được một đứa con trai thì Vương Dương nào có cơ hội trở thành chủ nhân nhà họ Vương.
“Như Lực bị Phương Thắng Thiên bắt rồi”.
Sắc mặt Vương Dương sầu thảm nói.
“Sao lại như vậy?”
Ông cụ Vương nghe thấy vậy liền nhướng mày hỏi.
“Chuyện này con cũng không biết”.
Vương Dương có chút khó xử trả lời.
“Anh rốt cuộc làm chủ nhà họ Vương này kiểu gì vậy? Ngay cả chuyện đó cũng không biết, anh kích động cái gì? Ở thành phố Lâm Giang gia tộc của chúng ta xét về thế lực với bọn họ mà nói chính là nước sông không phạm nước giếng, tôi không tin Phương Thắng Thiên lại dám phá vỡ quy tắc. Chỉ cần người làm chủ gia tộc như anh mở miệng, Phương Thắng Thiên nào dám không thả người? Đây không phải chỉ cần một câu nói là xong chuyện à? Những chuyện như vậy anh cũng tới tìm tôi?”
Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy có chút bốc hỏa mắng.
“Con đã nói với Phương Thắng Thiên rồi, nhưng hắn ta vẫn không chịu thả người, nói cái gì mà Như Lực bây giờ tuy vẫn còn sống nhưng thực chất đã chết rồi. Còn nói thằng bé đã đắc tội với người không nên đắc tội, không chỉ có một mình thằng bé chết, ngay cả nhà họ Vương tất cả đều khó thoát nổi”.
Vương Dương lại giải thích.
“Đắc tội với người không nên đắc tội sao? Họ Vương tôi ở thành phố Lâm Giang còn có người nào không thể đắc tội à? Người mà chúng ta không thể đắc tội này là ai?”
Vương Mộng Sinh nghe thế, lửa giận trong người lại bùng phát, tức giận hỏi.
“Theo như lời hắn ta nói thì chính là cậu Long, tên là Long Thiên Tiếu”.
Vương Dương trả lời.
“Lại là người này, thứ chó má Long Thiên Tiếu đó? Lão già tôi còn chưa thèm động đến cậu ta, cậu ta lại dám bắt người của nhà họ Vương chúng ta”.
Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy lớn giọng hét.
“Cụ thể sự tình con cũng không rõ, nhưng theo lời của Phương Thắng Thiên thì hắn ta chỉ giúp Long Thiên Tiếu làm việc, bắt giữ Như Lực lại, còn cụ thể giữa hai người phát sinh mâu thuẫn gì, con đến giờ vẫn chưa rõ, Phương Thắng Thiên chỉ bảo chúng ta tàn đời rồi, chờ chết đi”.
Vương Dương lại báo cáo.
“Hừ, ức hiếp người quá đáng, dám bảo nhà họ Vương tôi chờ chết, Phương Thắng Thiên hắn ta không có cái tư cách đấy”.
Vương Mộng Sinh tức giận nói.
“Nhưng mà bây giờ nên làm gì đây?”
Vương Dương lại hỏi.
“Điều tra rõ ràng sự việc, nói với Phương Thắng Thiên, nếu như hắn ta dám hành động thiếu suy nghĩ, lão Vương tôi tuyệt đối không tha cho hắn”.
Vương Mộng Sinh lạnh lùng ra lệnh.
“Ông nội, ông nội!”
Đúng lúc này, giọng nói của Vương Như Long vọng đến, anh ta không thèm báo cáo mà trực tiếp chạy vào bên trong, với tình hình hiện tại, cũng không cần để ý nhiều như vậy.
“Như Long, cháu đến thật đúng lúc, chuyện của em trai cháu, cháu đã nghe nói đến chưa?”
Vương Mộng Sinh vừa thấy liền hỏi.
“Cháu đến đây chính là muốn nói với ông chuyện này”.
Vương Như Long có chút khẩn trương trả lời.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Như Lực tại sao lại rơi vào tay Phương Thắng Thiên, Phương Thắng Thiên rốt cuộc là thay ai làm việc?”
Vương Mộng Sinh thúc giục hỏi.
“Ông nội, là do Như Lực ngắm trúng vợ của Long Thiên Tiếu, liền bắt vợ anh ta đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn. Còn chưa kịp làm gì Long Thiên Tiếu đã đuổi tới, cứu được vợ anh ta ra ngoài nhưng Như Lực lại bị bắt, chỗ đó vốn là địa bàn của Phương Thắng Thiên. Cũng không biết tại sao Phương Thắng Thiên lại tình nguyện nghe lời Long Thiên Tiếu vậy mà lại giúp Long Thiên Tiếu bắt giữ Như Lực”.
Vương Như Long hít một hơi thật sâu, có chút khó khăn kể lại, trong lòng cũng vô cùng tức giận, anh ta đã nhiều lần nhắc nhở em trai mình đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cuối cùng nó vẫn không nghe lời.
Anh ta cảm nhận được lần này chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.
“Như Lực đường đường là cháu của nhà họ Vương, là cậu ba của dòng họ Vương cao quý. Có thể nhìn trúng vợ cậu ta, đó chính là cái phúc của cậu ta rồi, vậy mà lại còn không biết tốt xấu”.
Vương Mộng Sinh hừ một tiếng, vô cùng tức giận nói.
“Chuyện đó”.
Vương Dương nhất thời không biết nói gì.
“Ông nội, Long Thiên Tiếu thân thủ phi phàm, sợ là không dễ động vào”.
Vương Như Long nghe thấy vậy khẽ cau mày, có chút lo lắng đáp. Anh ta và Long Thiên Tiếu đã từng gặp mặt, vì vậy mới đưa ra nhận định kia.
“Thân thủ phi phàm sao? Dù một mình cậu ta có mạnh hơn thế, thì có thể mạnh đến mức nào, lại dám đòi diệt cả nhà họ Vương?”
Vương Mộng Sinh nghe được lại khinh thường nói.
“Nói với bọn chúng, nội trong vòng hai ngày lập tức thả Như Lực ra. Sau khi thả ra, yêu cầu Phương Thắng Thiên và Long Thiên Tiếu gì đó quỳ trước quảng trường trung tâm thành phố, trước mặt tất cả người dân thành phố Lâm Giang cúi đầu nhận tội với nhà họ Vương chúng ta. Sau đó, bảo Long Thiên Tiếu kia đích thân dẫn vợ cậu ta đến tận giường cho cháu tôi. Còn nữa, cháu tôi chỉ cần có một chút thương tích gì, hai người bọn họ, mỗi người đưa một cánh tay của mình đến đây. Thông báo lời của tôi ra bên ngoài, tôi muốn cho cả cái thành phố Lâm Giang biết chuyện”.