“Tôi sẽ đền 3 triệu tệ. Vậy anh nói xem thứ gì không thể đo lường bằng tiền?”
Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt lãnh đạm, đối với anh mà nói, 3 triệu tệ không phải là một số tiền lớn, mà anh giờ phút này đây, cũng không có ý muốn đôi co với Bách Lý Vô Cầu.
“Không thể dùng tiền đo dường chính là chữ, đó là chữ của Vương Thạch Chi. Năm đó là tôi cầu xin, người ta mới bằng lòng viết cho tôi mấy chữ này, bây giờ nó lại bị anh đạp hỏng rồi”.
Nói đến chữ, Bách Lý Vô Cầu có chút kích động, anh ta ngồi dậy, tức giận nói.
“Không phải chỉ là mấy chữ thôi sao, khi nào về Đế Đô, anh kêu Vương Thạch Chi viết cho anh mấy chữ nữa là được chứ gì. Dựa vào thủ đoạn của anh, Vương Thạch Chi đó cũng chỉ có thể nghe theo anh?”
Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
“Nói thì nói như vậy, nhưng tôi đã quyết định rồi, tiếp theo tôi sẽ đến khoa Y trường đại học Lâm Giang làm giáo viên một thời gian, thậm chí vài ba năm nữa tôi cũng sẽ không quay về Đế Đô”.
Bách Lý Vô Cầu lại nói.
“Ông cụ Vương tuổi xuân cường thịnh, thể nào cũng sống lâu trăm tuổi, có thời gian, anh có thể quay trở lại Đế Đô, kêu ông ta viết cho anh được rồi”.
Long Thiên Tiếu đáp, trong lòng anh có chút không nói nên lời, đầu cái người Bách Lý Vô Cầu này có vấn đề rồi, thế mà lại muốn đến thành phố Lâm Giang làm giáo viên, anh ta biến thái như vậy, có thể dạy học sinh thứ gì chứ? Trong lòng Long Thiên Tiếu nhịn không được phàn nàn.
“Long Thiên Tiếu, anh ngốc thật hay là giả ngốc đó, năm nay ông cụ Vương 99 tuổi rồi, anh nói người ta sống lâu trăm tuổi. Ý anh là sang năm ông cụ sẽ về với trời đất sao, vậy tôi càng không thể để cho các người đi được, hôm nay anh nhất định phải đền chữ cho tôi”.
Bách Lý Vô Cầu nói với vẻ mặt xỏ lá.
“Anh nói xem tôi phải đền như thế nào?”
Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ.
“Như vậy đi, bây giờ anh đến Đế Đô, kêu ông cụ Vương viết cho tôi mấy chữ, chuyện này coi như là kết thúc, anh kêu ông ấy viết, ông ấy chắc chắn sẽ viết”.
Bách Lý Vô Cầu lại nói.
“Không được, tôi không biết ông ta, ông ta cũng không biết tôi, tại sao ông ta lại bằng lòng viết cho tôi được?”
Long Thiên Tiếu không nói nên lời, cho dù anh bằng lòng đến Đế Đô, dùng danh tiếng của mình để xin mấy chữ, ông cụ Vương cũng không có khả năng đồng ý.
“Mặc dù không biết anh, nhưng ông ta biết thanh danh của anh, hơn nữa còn là fan cuồng của anh. Cả ngày nói cái gì mà sống chết trở thành Long thượng tướng, hừ, ngày ngày đều muốn làm bố anh. Hơn nữa, trước đây không biết ông ta thấy chữ của anh ở đâu, nói cái gì mà chữ anh viết rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, nói cái gì mà ở trên phương diện thư pháp, ngay cả ông ta cũng không thể vượt qua anh”.
Bách Lý Vô Cầu đứng dậy, đĩnh đạc nói.
“Nếu đã như vậy, hay là, tôi viết một chữ cho anh. Vương Thạch Chi nói rồi, trình độ thư pháp của tôi trên cả ông ấy. Đợi sau này trở lại Đế Đô, tôi kêu ông ta viết chữ khác cho anh, anh thấy như thế nào?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng thuận nước đẩy thuyền.
“Viết một chữ sao đủ, ít nhất phải viết năm chữ mới có thể đền bù tổn thất, sau này trở về Đế Đô, anh kêu ông cụ đó viết cho tôi năm bức thư pháp, như vậy chuyện này mới coi như là kết thúc. Ngoài ra, anh muốn viết phỏng theo, vậy cũng được. Nếu anh viết không ra cái đồ gì, anh phải đền cho tôi 10 triệu tệ nữa”.
Bách Lý Vô Cầu nói bằng vẻ mặt ba que xỏ lá.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, cái gì mà đền năm bức thư pháp, đó đều là lời nói suông, quỷ mới biết khi nào anh mới có thể trở lại Đế Đô, nơi như Đế Đô, tốt xấu lẫn lộn, Long Thiên Tiếu cũng không muốn đặt chân vào đó quá sớm.
“Vậy được, bây giờ luôn đi!”
Bách Lý Vô Cầu nói làm là làm, anh ta ôm một chiếc bàn chạy ra ngoài, đặt bàn xuống trước thảo đường.
*Thảo đường: Nhà của những người ở ẩn.
“Thầy, thầy muốn làm gì?”
Lúc này, Tiểu Nhị đang nằm trên ghế bành ở cửa, thấy cảnh này, trong lòng cậu ta có chút kinh ngạc.
“Chuẩn bị giấy bút và nghiên mực đi”.
Bách Lý Vô Cầu nói với Tiểu Nhị.
“Vâng, em đi ngay đây”.
Tiểu Nhị nghe vậy, không nói hai lời.
“Anh muốn viết chữ sao?”
Thấy cục diện trước mắt, Cố Tuyết Cầm có chút mông lung nói.
“Đền anh ta chữ, tôi có cách nào khác chứ?”
Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Anh còn có nghiên cứu về thư pháp?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút kinh ngạc nói. Cô chỉ cảm thấy Long Thiên Tiếu viết chữ rất đẹp. Nhưng trên phương diện thư pháp, dùng bút lông viết và dùng bút bi viết có sự khác biệt rất lớn.
Bút thông thường viết đẹp nhưng dùng bút lông viết chưa chắc đã đẹp, huống hồ là nâng lên tầm thư pháp.
“Không có nghiên cứu, trước đây tôi học qua một chút. Tôi thử viết phỏng theo xem có được không, nếu không phải đền người ta 10 triệu tệ đó”.
Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói.
10 triệu tệ? Cố Tuyết Cầm nghe xong, có chút không nói nên lời. Mặc dù nghe nói chữ của Vương Thạch Chi rất có giá, nhưng cũng không đáng giá đến mức này chứ, 3 chữ 10 triệu tệ, 1 chữ 3 triệu tệ, thế này còn nhanh hơn cả đi cướp ngân hàng.
“Anh giải độc cho Lục Huyền Cơ trước đã!”
Long Thiên Tiếu thấy Lục Huyền Cơ nằm ở cửa, nói với Bách Lý Vô Cầu.
“Tại sao?”
Bách Lý Vô Cầu hỏi.
“Ông ta cũng biết một chút về thư pháp, đến lúc đó, tôi viết ra, rốt cuộc viết như thế nào. Ông ta có thể đánh giá nhận xét đôi ba câu, không thể để cho mình anh nói không được là không được chứ?”
Long Thiên Tiếu kiên nhẫn giải thích.
“Cũng đúng, được rồi, tôi giải độc cho ông già đó trước”.
Bách Lý Vô Cầu nói xong liền đi về phía Lục Huyền Cơ, chỉ thấy anh ta nhấn lên người Lục Huyền Cơ mấy cái, sau đó hơi thở của Lục Huyền Cơ như muốn nuốt vào, toàn thân rã rời, thở hổn hà hổn hển, đứng dậy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, Lục Huyền Cơ mới đi về phía thảo đường.
“Cậu Long, cậu đến rồi! Cậu đang định làm gì vậy?”
Lục Huyền Cơ thấy tình cảnh trước mắt, hỏi. Sau khi Tiểu Nhị bày biện, trên bàn đã có sẵn giấy bút và nghiên mực.
“Viết chữ, viết chữ gì thế?”
Lục Huyền Cơ hỏi.
“Nghiêm túc mà nói, là viết phỏng theo. Viết phỏng theo chữ của Vương Thạch Chi”.
Trên tay Long Thiên Tiếu cầm bút lông, anh bình tĩnh nói.
“Nếu tôi không nhìn lầm, mấy chữ ở cửa chắc là chữ do đích thân đại sư Vương Thạch Chi viết. Trong giới thư pháp Đại Hạ, có thể xưng là chuyên gia, cũng chỉ có ông cụ Vương Thạch Chi. Nhưng chữ của ông Vương, rất khó để viết phỏng theo”.
Lục Huyền Cơ có chút thán phục nói.
“Khó cũng phải làm, đây không phải là đền chữ cho người ta sao, tôi cũng không có cách nào khác”.
Long Thiên Tiếu cầm bút lên, anh đang ấp ủ ý tưởng.
“Ở đây có nhiều người như vậy, mọi người nói một cách công bằng, cùng nhau nhận xét góp ý, thấy sao nói vậy. Nếu chữ anh viết phỏng theo ra hình thù, tôi sẽ miễn cưỡng tiếp nhận bồi thường, nếu thứ anh viết chẳng ra cái đồ gì, anh phải đền cho tôi 10 triệu tệ!”
Bách Lý Vô Cầu nhìn về phía Long Thiên Tiếu, ung dung nói.
“Thầy, cái đó, em cũng có thể nhận xét góp ý sao?”
Lúc này, Tiểu Nhị hỏi, hiện tại cậu ta đang đảm nhận công việc của một anh chàng thư đồng phục vụ đèn sách.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK