"Rất đơn giản, tôi chỉ cần Phương lão đại thực hiện lời hứa, chuyển quyền tài sản của Phường 13 Bắc Thành cho tôi, tôi đương nhiên sẽ thả em trai và ông lão của anh ra. Tôi chỉ muốn lấy lại món đồ thuộc về mình mà thôi, như vậy cũng không quá đáng chứ?"
Lôi Hổ nghe vậy, chỉ chậm rãi mà nói, bày ra dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
"Lôi Hổ, khẩu vị của anh cũng quá lớn rồi đấy”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy liền quát lớn lên.
"Ai, Phương lão đại, sao có thể nói như vậy chứ, nếu khẩu vị của anh không lớn thì cuộc cá cược của chúng ta cũng sẽ không xuất hiện! Phương lão đại muốn ăn luôn Hongdaokou của tôi, khẩu vị đó còn hơn khẩu vị ăn Phường 13 Bắc Thành của tôi nữa đấy chứ”.
Lôi Hổ nghe vậy, lại tiếp tục dẫn dắt từng bước.
"Phương lão đại, không nói nhiều lời khách sáo nữa, chuyện này có được hay không, anh cứ suy nghĩ đi, suy nghĩ xong thì tìm tôi. Còn em trai anh và ông lão kia tôi chắc chắn sẽ đối đãi họ đàng hoàng”.
Lôi Hổ lại tiếp tục nói.
"Được, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, chỉ có thể kìm lại cơn tức giận xuống bụng, nói với giọng căm giận.
"Ừ, trước mắt cứ như vậy đi, Phương lão đệ đừng tức giận nữa, tức giận hại người không tốt, nếu như anh có chuyện gì bất trắc, Bắc Thành lớn như vậy phải làm sao? Thực sự cảm thấy lo lắng thay cho anh”.
Lôi Hổ bày ra dáng vẻ khổ tâm, nói một vài lời từ đáy lòng, nhưng ai cũng có thể nghe ra giọng điệu khoác lác rõ ràng trong đó.
"Ha ha ha, đại ca, anh xấu quá đi”.
"Đại ca, anh tích chút khẩu đức đi, Phương lão đại nhà người ta còn còn trẻ như vậy”.
"Trí tuệ vô song, thiên hạ vô địch, Phương lão đại, ha ha ha".
Đám đông nghe cuộc điện thoại này, đủ các loại châm chọc trào phúng. Thông qua điện thoại, Phương Thắng Thiên cũng có thể nghe thấy được những lời này. Lúc nghe được lời này, mặt hắn ta cũng xanh luôn rồi.
Một lát sau, Lôi Hổ mới cúp điện thoại.
Sau khi Phương Thắng Thiên cúp điện thoại liền trực tiếp ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại giá trị xa xỉ trong tay hắn ta nhất thời vỡ thành bốn năm mảnh.
"Đại ca, tình huống thế nào?"
Thấy tình hình như vậy, đám đàn em xung quanh cẩn thận hỏi lại.
"Bỏ, bỏ hết, thứ vô dụng, ngay cả thứ không có đầu óc như Lôi Hổ cũng không xử lý được, con mẹ nó đúng là vô dụng mà”.
Phương Thắng Thiên lại rống lên, ngữ khí bên trong tràn đầy sự bất đắc dĩ và phẫn nộ.
"Đại ca, người đi Hongdaokou đã trở về”.
Phía sau, một tên đàn em hoang mang tiến vào nói với Phương Thắng Thiên.
"Cho bọn họ vào”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy liền nói. Cũng đúng lúc này có hai người đi vào. Tình trạng của hai người này vô cùng không ổn, khóe mắt bị đánh rách, toàn thân đều có vết bầm, trên đầu cũng có không ít chỗ chảy máu.
Nhìn qua, bọn họ bị thương không nhẹ.
"Nói xem, rốt cuộc sao lại như vậy? Sao các người lại thua trong tay đám ô hợp của Lôi Hổ kia”.
Lôi Hổ nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, ngữ khí lạnh như băng nói.
"Đại ca, bọn em bị trúng mai phục, người của bọn họ căn bản không bị thương, mà chỉ là giả vờ bị thương, chờ đến lúc bọn em đi vào liền bị bọn chúng bao vây. Bọn em người ít không đánh lại đông nên cuối cùng mới trở thành bộ dạng như này”.
Một tên đàn em mặt mũi bầm dập quỳ trên mặt đất sắp khóc đến nơi, nước mắt nước mũi tùm lum nói.
"Không thể nào, tình báo của chúng ta không thể sai được, hôm qua võ quán Thiên Đạo bị đập rồi, tất cả người của bọn họ đều bị thương”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy lập tức phản bác lại.
"Đại ca, người của bọn họ đều nhảy nhót vui mừng, giống như không bị thương vậy!"
Một tên đàn em khác lại nói, Phương Thắng Thiên nghe vậy, trong lòng cũng dao động, lập tức trầm lặng.
"Vậy các cậu sao rồi? Bọn họ đều không trở về, các cậu làm sao trở về được?"
Phương Thắng Thiên chuyển hướng đề tài hỏi.
"Trừ ông lão ra, bọn em đều trở về rồi, chỉ là hai đứa em là bọn chúng đặc biệt thả ra để báo tin, vì vậy không bị đánh quá nặng. Một lúc nữa, những người bị trọng thương sẽ trở về. Lôi Hổ này thực sự đúng là không phải là người, xuống tay vô cùng độc”.
Tên đàn em lại khóc nói.
"Báo tin, cậu con mẹ nó còn có mặt mũi về báo tin, vô dụng, toàn bộ đều là đồ vô dụng. Ném hai kẻ vô dụng này ra cho tôi”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, lại gầm lên nói, đám đàn em này cũng lôi hai kẻ bị thương kéo ra ngoài, hai kẻ bị thương này cũng lạc quan quá, bây giờ đại ca đang nổi nóng, ai chạy tới trước mặt kẻ đó xui xẻo.
"Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao, lão nhị với ông lão đều trong tay bọn chúng rồi”.
Lúc này, tên đàn em ở bên cạnh lại hỏi lại.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi làm sao biết làm sao bây giờ? Cậu nói thử xem tôi nên làm sao bây giờ?"
Phương Thắng Thiên nghe vậy, tức giận nói. Mọi người nghe được lời này, người nào người nấy đều không dám nói nữa, miệng câm như hến, không khí lâm vào một trạng thái im lặng khó xử.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ước chừng trôi qua vài phút, Phương Thắng Thiên cuối cùng cũng lên tiếng.
"Các cậu về trước đi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách”.
Sau khi cảm xúc của Phương Thắng Thiên ổn định lại, hắn ta liền nói lại với mọi người.
"Tiểu Lâm, cậu chuẩn bị một chút, tôi tính toán chút thời gian, chúng ta đi ngoại ô Tây Thành thăm hỏi vị bạn cũ kia”.
Sau một hồi trầm ngâm, Phương Thắng Thiên lại quay sang nói với một tên đàn em.
"Vâng, nhưng mà, người kia hình như không muốn gặp anh cho lắm”.
Lúc này, tên đàn em tên Tiểu Lâm kia nói có chút thấp thỏm.
"Anh ta không muốn gặp thì cũng phải gặp”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, nói vô cùng kiên quyết.
"Vâng, em đi chuẩn bị một chút. Đại ca xác định thời gian xong thì nói em một tiếng”.
Tiểu Lâm nghe vậy, đáp lại một cách vô cùng thành kính.
"Ừ, ra ngoài đi!"
Phương Thắng Thiên nghe vậy, thản nhiên nói. Tất cả mọi người đều rời đi, Phương Thắng Thiên ngồi phịch trên ghế xoay, hắn ta nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương.
Lôi Hổ đã từng là đối thủ mà hắn ta không để vào mắt, hiện tại lại trở thành kẻ thù mà hắn ta cảm thấy khó giải quyết, hắn ta không hiểu, bản thân đã sai ở chỗ nào.
Suy luận điều tra của hắn ta không thể nào không nghiêm mật, nhưng bây giờ hắn ta vẫn không nghĩ ra rốt cuộc sơ hở của mình nằm ở đâu.
Trong chốn tối tăm này, giống như có một bàn tay vô hình nắm giữ tất cả, chi phối hết toàn bộ thắng thua, bàn tay cường đại này chỉ cần cử động nhẹ liền có thể làm nghiêng đổ một bên, không còn gì sót lại.
Hắn ta nghĩ nghĩ rồi lại mở mắt ra, cầm điện thoại trên bàn làm việc, gọi cho một số điện thoại lạ, chỉ là sau khi gọi điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói không thể liên lạc được, hắn ta mới từ bỏ.
Sau đó hắn ta đứng lên, đi về phía ngoài phòng làm việc.
Sau khi trở về từ quán Nhất Phẩm Lâu, Long Thiên Tiếu vẫn ở bên cạnh Long Tiểu Tịch và Cố Tuyết Cầm. Sau khi xem phim suốt buổi chiều với Cố Tuyết Cầm, một nhà cùng nhau đi mua rau, dạo phố mua son môi rất đắt rất đắt cho Cố Tuyết Cầm.
Cố Tuyết Cầm miệng thì nói không cần, nhưng sau khi mua xong lại vui vẻ giống như trẻ con vậy.
"Long Thiên Tiếu, anh đúng là có kinh nghiệm thật, có thể nhìn ra tôi dùng màu son nào”.
Lúc sắp tới mười giờ tối, Cố Tuyết Cầm vẫn còn đang giày vò son của mình, nhìn vào gương, ngạc nhiên nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK