Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Xuống dưới lầu, thấy xe Long Thiên Tiếu đang đỗ bên dưới, cô liền bước tới.  

             “Sao không nghe điện thoại?”  

             Cố Tuyết Cầm ngồi vào ghế lái phụ, hỏi.  

             “Anh tắt máy rồi, có nhiều người gọi đến quá, nghe không hết”.  

             Long Thiên Tiếu cười khổ nói.  

             “Ừ cũng đúng, bây giờ ở trong đám gia tộc đó, anh là nhân vật hot nhất”.  

             Cố Tuyết Cầm có chút tự hào nói, như thể người cô đang khen là chính mình vậy.  

             “Phía em thế nào?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “10 triệu tệ mà em đầu tư vào là cùng đầu tư với nhà họ Tần, đến lúc đó, có thể nhận được cổ tức lợi nhuận từ nhà bọn họ”.  

             Nghe xong, Cố Tuyết Cầm chỉ nói.  

             “Chỗ anh cũng hòm hòm rồi”.  

             Long Thiên Tiếu nói.  

             “Cho nên, anh đã đầu tư bao nhiêu?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Mấy trăm triệu, cụ thể anh không biết, nhà họ Tần giúp anh lo liệu số tiền đó”.  

             Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.  

             “Nhiều tiền thật”.  

             Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ khẽ kinh hô.  

             Long Thiên Tiếu lái xe, chẳng mấy chốc đã đến trường mẫu giáo Tiểu Như Nhi đón Long Tiểu Tịch về nhà.  

             Chiều ngày hôm sau, tại một tiểu khu dưới núi Vân Lan, một đoàn người nhà họ Cố xuất hiện trước tiểu khu.  

             Theo sau bà cụ Cố là một số nhân vật chính của nhà họ Cố, có khoảng bảy tám người.  

             Không lâu sau, bọn họ liền đến chỗ Cố Vân Sơn ở.  

             “Gọi cửa”.  

             Bà cụ nói với quản gia ở bên cạnh.  

             Nghe thấy vậy, quản gia liền bấm chuông cửa.  

             Lúc này, Cố Vân Sơn từ bên trong đi ra.  

             “Mẹ? Mẹ đến làm gì?”  

             Thấy bà cụ Cố đứng ở cửa, Cố Vân Sơn ngạc nhiên nói. Đến tuổi này rồi, người mẹ này của ông không thích đi lại nhiều. Hơn nữa, chỗ ông ở còn là một tiểu khu như vậy, theo lý mà nói, bà cụ Cố càng không thể đến.  

             Không phải từ trước đến nay mẹ ông luôn chê bai những nơi có môi trường kém sao?  

             “Sao, người làm mẹ này không thể đến nhà anh à?”  

             Nghe xong, bà cụ Cố khẽ mỉm cười nói, giọng điệu có chút ôn hòa ấm áp. Nhưng càng như vậy, Cố Vân Sơn càng cảm thấy kỳ lạ, người mẹ này rất ít khi nói chuyện với ông như vậy.  

             Trong mắt bà cụ, ông là người không có tiền đồ nhất trong đám con trai của bà.  

             “Con không có ý đó, con chỉ cảm thấy có chút kỳ quái thôi”.   

             Cố Vân Sơn có chút bối rối nói.  

             “Chú ba, mẹ tới tìm chú, đương nhiên là có chuyện rồi, đang yên đang lành đến nơi như này để làm gì?”  

             Lúc này, Cố Vân Đông lên tiếng nói chuyện, giọng điệu có chút khinh thường. Nếu không phải là bất đắc dĩ, ông ta sẽ không đến đây, nơi như thế này đem đến cho ông ta ấn tượng bẩn thỉu và lộn xộn, thậm chí ông ta còn cảm thấy nơi này căn bản không phải là nơi để người sống.  

             Chỉ là Cố Vân Đông nói ra những lời này, bà cụ Cố lại trừng mắt nhìn ông ta, nhất thời ông ta co rụt cổ lại.  

             “Mọi người vào nhà đi, đừng đứng ở đây nói chuyện nữa”.  

             Cố Vân Sơn nói.  

             “Mẹ, còn có anh cả anh hai, sao mọi người lại đến đây?”  

             Lúc này, Vương Mỹ đi ra khỏi phòng, trên tay bà ta quấn đầy băng gạc, trên mặt cũng có nhiều vết thương, tuy nhiên đây không phải là vết thương quá nghiêm trọng, thương tích nặng nhất là hai ngón tay của bà ta đã bị đứt lìa.   

             “Thế này là thế nào?”  

             Thấy bộ dạng chật vật của Vương Mỹ, bà cụ Cố liền hỏi.  

             “Uh uh, không có gì đâu, chỉ là va chạm nhẹ thôi, con không cẩn thận ấy mà, mẹ vào nhà nói chuyện đi!”  

             Vương Mỹ sững sờ một lúc, giả vờ nói. Sau đó bà ta hung hăng liếc xéo Cố Vân Sơn, cảnh cáo ông không được nói chuyện. Cố Vân Sơn lại như không thấy Vương Mỹ vậy, ông chỉ bình tĩnh bước vào nhà.  

             “Bà nội, bà đến rồi”.  

             Người nói chuyện là Cố Thiếu Duy, tình trạng của cậu ta nghiêm trọng hơn Vương Mỹ, cả người đâu đâu cũng có vết thương, nhất là mặt đã bị đánh đến bầm tím.  

             “Nhà mấy đứa xảy ra chuyện gì vậy, va chạm mà thành ra bộ dạng này à?”  

             Bà cụ Cố hỏi, bà ta không biết về chuyện của Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy.   

             Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn lại không nhịn được, muốn mở miệng nói chuyện.  

             “Mẹ, chuyện là thế này”.  

             Cố Vân Sơn nói, chỉ là vào lúc này, Vương Mỹ lại liều mạng nháy mắt ra hiệu, kêu ông ta không được nói.  

             “Suy cho cùng, là bà ta gieo gió gặp bão, tự tìm đường chết. Có thể sống tiếp, đều là nhờ Tuyết Cầm còn có Thiên Tiếu khoan dung độ lượng”.  

             Cố Vân Sơn cười khổ nói.  

             “Ồ, là thế nào, nói đi!”  

             Bà cụ Cố tò mò nói.  

             “Cố Vân Sơn, con mẹ nó, ông đang nói năng lung tung gì thế, có phải ông điên rồi không?”  

             Vương Mỹ rống lên, mặc dù hiện tại bà ta rất yếu, nhưng vẫn có hơi sức hét người khác.  

             “Vương Mỹ, chị im miệng cho tôi”.  

             Nghe thấy vậy, bà cụ Cố liền quát mắng. Ngay khi bà cụ Cố nói ra lời này, Vương Mỹ nhất thời không dám kiêu ngạo nữa, bà ta chỉ hung hăng nhìn Cố Vân Sơn.  

             “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói chi tiết cho tôi biết”.  

             Bà cụ Cố nói với Cố Vân Sơn.  

             “Vâng, mẹ”.  

             Cố Vân Sơn kính cẩn nói.  

             Tiếp theo, dưới ánh mắt đầy sát khí của Vương Mỹ, Cố Vân Sơn kể lại những chuyện mà Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đã làm một lượt, nghe xong, sắc mặt bà cụ Cố liền trở nên lạnh lùng.  

             “Hoang đường, vô sỉ, ghê tởm, đê tiện. Vậy mà có thể làm ra loại chuyện này với con gái, chị gái mình? Tôi thấy các người bị điên rồi, một lũ vô nhân tính”.  

             Bà cụ Cố lớn giọng mắng nhiếc. Nghe thấy vậy, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy lại cắn răng không dám nói gì.  

             “Nếu không có Long Thiên Tiếu, lần này nhà họ Cố chúng ta xong rồi. Hóa ra, cậu ta chọc phải nhà họ Vương là bởi vì hai con người đê tiện này”.  

             Cố Vân Hải cũng không nhìn tiếp được nữa, ông ta nói bằng vẻ mặt châm biếm.  

             “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ hủy bỏ các đãi ngộ của các người trong gia tộc. Bây giờ, chị cút cho tôi, cút về phòng, tôi không muốn thấy hai thứ đồ ghê tởm các người nữa”.  

             Bà cụ Cố lạnh lùng nói.  

             “Còn không mau cút, không nghe thấy lời mẹ nói sao?”  

             Cố Vân Đông hét lên.  

             Nghe xong, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, bọn họ về phòng trong tiếng chửi rủa.  

             “Mẹ tìm con có chuyện gì?”  

             Cố Vân Sơn hỏi.  

             “Gia tộc chúng ta sắp thâu tóm mấy công ty của nhà họ Vương, hiện tại đang thiếu tiền, tìm anh, muốn hỏi anh có tiền không. Đến lúc đó, anh cũng sẽ được chia hoa hồng”.  

             Bà cụ Cố liếc nhìn cách bài trí xung quanh, sau đó nói.  

             Nơi này tuy đơn sơ nhưng khá sạch sẽ.  

             “Thiếu bao nhiêu tiền?”  

             Cố Vân Sơn có chút ngạc nhiên nói, hỏi ông ta có tiền không? Sao ông ta có tiền được?  

             “Cả gia tộc gom góp lại được khoảng 300 triệu tệ. Nhưng tổng cần chi là 1 tỷ, bây giờ còn thiếu 700 triệu”.  

             Bà cụ Cố không nhanh không chậm nói.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK