Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy cô chủ, cứ quyết như thế nhé, cô không được chơi xấu đâu".  
 
Nghe thấy vậy, trong lòng đám người liền vui vẻ.  
 
"Mọi người tụ tập ở đây làm gì?"  
 
Lúc này, Triệu Trần bước tới, thấy đám người tụ tập đông đủ, hắn ta có chút tò mò. Triệu Tần đi tới, thấy Tần Tiểu Manh và Long Thiên Tiếu, hắn ta liền chào hỏi. Kể từ sau khi bị Long Thiên Tiếu đả thương, Triệu Tần thành thật hơn rất nhiều.  
 
Hắn ta nhanh chóng nhận ra vị trí của mình, so với anh Long trước mắt, chút sức mạnh của hắn ta chẳng là gì hết.  
 
Ngay cả mấy vị sư phụ của Tần Tiểu Manh, người ta cũng có thể dễ dàng đánh bại, trước nhân vật lớn như vậy, hắn ta là cái gì chứ?  
 
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Tần, đám người liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn ta nghe, cuối cùng Triệu Tần cũng hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.  
 
"Cô chủ, mỗi người được 1000 tệ, có phải là tôi cũng có phần không?"  
 
Triệu Tần nhìn về phía Tần Tiểu Manh, nói bằng vẻ mặt vui tươi hớn hở.  
 
"Anh cũng cho rằng tôi sẽ thua hả?"  
 
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh khinh thường nói.  
 
"Nếu cô chủ dùng Thái Cực Quyền, ha ha ha, ha ha ha!"  
 
Triệu Tần nhăn nhó nói, thật sự hắn ta không xem trọng sức mạnh của Tần Tiểu Manh.  
 
"Được, anh cũng có phần, anh cũng có thể lên cùng bọn họ, dù sao cũng không thành vấn đề".  
 
Tần Tiểu Manh hằn học nói, đợi lát nữa tôi sẽ cho các người sáng mắt ra, trong lòng cô thầm nghĩ.  
 
"Lên thì không cần đâu, nếu cô chủ thua, cô phát thưởng cho bọn họ, cũng phát thưởng cho tôi là được, dù sao tôi cũng mạnh hơn bọn họ chút. Thế này nhé, mọi người nghe tôi chỉ huy, tôi sẽ sắp xếp người lên".  
 
Triệu Tần nói.  
 
"Tùy các người, nhanh lên, tôi đợi".  
 
Tần Tiểu Manh có chút bực bội nói, nói xong, cô lên sân huấn luyện trước, lúc này, Long Thiên Tiếu lại ngồi sang một bên uống trà chuẩn bị xem kịch hay.  
 
"Cậu, cậu, cậu, còn có các cậu, tổng cộng 10 người lên hiệp một, nhớ cho kỹ không được làm cô chủ bị thương, không được tát vào mặt, có hiểu không?"  
 
Triệu Tần liếc nhìn đám người bên cạnh, sau đó hắn ta gọi ra 10 người lập thành một đội ra sân, nghe thấy vậy, 10 người này đứng ra tiến lên sân huấn luyện. Nhưng hiển nhiên bọn họ có chút thiếu tự nhiên, dù sao, tình thế trước mắt là 10 tên đàn ông lực lưỡng đối mặt với một cô gái nhỏ.  
 
10 tên đàn ông bắt nạt một cô gái, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.  
 
"Cô chủ, hay là bọn tôi lên từng người một?"  
 
Tên cầm đầu nói.  
 
"Các người dùng chiến thuật gì thì dùng chiến thuật đó, hỏi tôi làm gì?"  
 
Tần Tiểu Manh bày ra một tư thế trông rất điêu luyện, cô lạnh lùng nói. Thấy một màn này, Lục Thanh Dao ở một bên lại khẽ thở dài, lắc lắc đầu.  
 
Tần Tiểu Manh của bây giờ hoàn toàn khác với Tần Tiểu Manh của mấy ngày trước, đám người không biết tốt xấu này sắp bị ngược tơi tả rồi.  
 
"Hai người chúng ta lên trước đi".  
 
Hai người trong số đó đứng ra, vừa dứt lời liền tấn công Tần Tiểu Manh.  
 
Mọi người đang mong chờ xem tiết mục cô gái nhỏ bị bắt nạt, ngay sau đó, bọn họ liền sững sờ, chỉ thấy sau khi hai tên đàn ông to lớn lao tới, dưới thao tác của Tần Tiểu Manh, hai người bọn họ lại đâm vào nhau không thể giải thích được, mũi đối mũi, mặt đối mặt, dữ dội va vào nhau.  
 
Hai người đó bắt đầu chảy máu cam, hơn nữa, vẻ mặt trông rất đau khổ, bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc thảm thương. Dù sao, bọn họ cũng đụng vào mũi nhau, mà mũi là một trong những điểm nhạy cảm trên cơ thể con người, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạnh, nhưng đó là nơi truyền đến cơn đau mãnh liệt nhất.  
 
"Bịch bịch!"  
 
Tần Tiểu Manh không cho bọn họ cơ hội, nhân lúc bọn họ sơ ý, cô trực tiếp hất tung bọn họ ra khỏi phạm vi sân huấn luyện.  
 
Lúc này, hai người mới sững sờ, bọn họ chỉ cảm thấy mình bị đánh một trận, sau đó không có sau đó nữa, hai người mang theo khuôn mặt bầm dập rời khỏi trận đấu.  
 
"Fuck?"  
 
8 người còn lại đều ngẩn ra, sao lại khác với tưởng tượng của bọn họ vậy.  
 
"Nào, lên đi, các người như vậy không thắng được tôi đâu".  
 
Tần Tiểu Manh lại nói, nghe thấy vậy, đám người lại đưa mắt nhìn nhau, chuyện quái quỷ gì thế này? Nhìn qua Thái Cực Quyền có vẻ chậm chạp mềm yếu, sao có thể xử lý đồng đội của bọn họ nhanh như vậy?  
 
"Mọi người cùng nhau lên nhé, vì 1000 ngàn tệ tiền thưởng".  
 
Cuối cùng cũng có người nói, nghe thấy thế, đám người đồng loạt xông lên, nhưng Tần Tiểu Manh vẫn bình tĩnh đứng ở đó, khi bọn họ đến gần cô mới bắt đầu động thủ.  
 
Chỉ thấy động tác của cô tự nhiên phóng khoáng, nhưng nhìn qua lại rất chậm, tuy nhiên những người tấn công cô đều bị đánh bại một cách không thể giải thích được, rõ ràng bọn họ chỉ đấu với một người, nhưng lại đem đến cho bọn họ loại cảm giác khó mà đề phòng.  
 
Võ công của Tần Tiểu Manh hiển nhiên đã khiến bọn họ bị loạn vị trí và tấn công không có quy tắc.  
 
"Fuck? Làm ăn kiểu gì vậy, môn võ chậm chạp yếu ớt này mà cũng có thể khiến bọn họ thành ra thế này?"  
 
"Đúng vậy, các người không muốn nhận 1000 tệ tiền thưởng nữa sao? Đang làm trò quỷ gì vậy?"  
 
Thấy tình cảnh này, đám người đều có chút khó tin. Chỉ dựa vào môn võ vớ vẩn của Tần Tiểu Manh, những người này lại bị đánh thành ra như vậy, thấy một màn này, Triệu Tần cũng không tài nào mà tin được.  
 
Trong 10 phút tiếp theo, tất cả những người vây xem đều chìm trong tiếng la hét, bảy tám người hoàn toàn bị đánh bại một cách thụ động.  
 
Hơn 10 phút sau, Tần Tiểu Manh đứng ở trên sân huấn luyện, trong sân đã không còn một ai nữa, ai nấy đều đứng ở ngoài sân với khuôn mặt bầm dập.  
 
"Còn ai nữa?"  
 
Tần Tiểu Manh ung dung nói, cô đứng trên sân với dáng vẻ khoan thai thong thả, tựa hồ như trận đấu trước đó cũng không có làm cho cô tổn thất bao nhiêu vậy.  
 
"Ôi trời, đi tong 10 người rồi?"  
 
Đám người khó mà tin được.  
 
"Tiếp theo, hay là các người cùng lên đi, tăng độ khó để tôi luyện tay".  
 
Tần Tiểu Manh ngẩng cao đầu lên, có chút kiêu ngạo nói.  
 
"Cô chủ, là cô nói đấy nhé, Triệu Tần tôi không tin vào chuyện quỷ quái này, các anh em, tôi lên cùng với mọi người".  
 
Triệu Tần cởi áo khoác trên người ra, nói với hơn chục anh em phía sau, vì 1000 ngàn tệ, không có cách nào khác, hắn ta phải đích thân ra sân.  
 
"Lên đi".  
 
Tần Tiểu Manh thản nhiên nói. Hai phút sau, đám người đã đứng trên sân tập, Triệu Tần ra lệnh, hai bên bắt đầu giao chiến.  
 
Chỉ là cảnh tượng không khác mấy so với hiệp trước, dưới trướng Tần Tiểu Manh, đám người tấn công hỗn loạn không có trình tự, Tần Tiểu Manh luôn tìm ra được điểm sơ hở, tìm cơ hội công kích.  
 
Thoạt đầu Triệu Tần rất kinh ngạc, lúc này, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được mùi vị của đồng bọn phía trước, mặc dù động tác của Tần Tiểu Manh rất chậm, nhưng môn võ này vô cùng kỳ lạ, khiến cho bọn họ không nắm bắt được.  
 
Môn võ này, nhìn qua nhìn lại chính là võ công Thái Cực Quyền mà mấy cụ già hay tập trên phố, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng tại sao trên thực tế lại thần kì như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK