Thấy bàn tay to hướng về phía Tần Viễn Lâm, trong lòng đám người chấn kinh, thấy thế, Tần Tiểu Manh vội vàng xông lên.
Chỉ là khi cái tát sắp rơi xuống mặt Tần Viễn Lâm, một bóng người xuất hiện, một bàn tay to lớn hung hăng kìm chặt khỉ còm, khỉ còm thấy cánh tay mình bị khống chế, hắn ta hơi ngẩng đầu lên.
“Con mẹ nó, anh là ai? Buông tay tôi ra, fuck, tôi cảnh cáo anh, đây là địa bàn của thôn Thượng Đường tôi đó”.
Khỉ còm bị ánh mắt lạnh lùng của Long Thiên Tiếu dọa cho sợ, nhưng ngay sau đó hắn ta liền bình tĩnh lại, rống lên.
“Bịch”.
Có tiếng cơ thể va chạm, chỉ thấy khỉ còm bay ra ngoài trong tích tắc.
Người ra tay không phải là Long Thiên Tiếu, mà là Tần Tiểu Manh.
“Đến mặt của bố tôi cũng dám tát, các người đúng là tự tìm đường chết, bà cô đây tức giận rồi”.
Mặt Tần Tiểu Manh đỏ bừng, cô tức giận nói, ban nãy nếu không phải là Long Thiên Tiếu nhanh hơn một bước, sợ rằng cái tát đó thật sự rơi lên mặt Tần Viễn Lâm rồi.
“Ù ôi, đau chết ông đây, con quỷ nhỏ kia, cô chết chắc rồi”.
Khỉ còm bị đá bay, cả người hắn ta nặng nề ngã xuống đất, khó khăn lắm mới bò dậy được, trong miệng hắn ta phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Mẹ nó chứ, dám ra tay trước?”
Thấy cảnh tượng này, mặt Mã Anh Tuấn tái xanh, hắn ta chỉ vào Long Thiên Tiếu và Tần Tiểu Manh, căm hận nói.
“Không có tiền, có một cái mạng. Nhưng hôm nay, các người không những không lấy được tiền mà cũng không thể sống sót trở về. Bây giờ cút cho tôi, nếu không tôi bảo đảm rằng các người sẽ hối hận”.
Long Thiên Tiếu lạnh giọng nói, trong im lặng, mọi người hợp thành đoàn thể lấy Long Thiên Tiếu làm nòng cốt, mọi người rất biết thời thế đứng sau Long Thiên Tiếu.
Mọi người cũng có thể nhìn ra, đám người này, chắc chắn không phải là người tốt, hơn nữa bọn họ có mấy chục người, thoạt nhìn rất khó đối phó. Nhưng Long Thiên Tiếu dám đứng ra chống lại bọn họ, cho nên, bọn họ mới đặt hết hy vọng lên người Long Thiên Tiếu.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng đi tới, cô dắt theo hai đứa trẻ, đứng sau lưng Long Thiên Tiếu.
“Bọn họ có nhiều người như vậy, có cần báo cảnh sát không?”
Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng nói, mặc dù cô biết rõ thân thủ của Long Thiên Tiếu, nhưng cô vẫn rất lo lắng, cô không muốn Long Thiên Tiếu mạo hiểm.
“Không sao, yên tâm”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt đáp.
“Chậc chậc chậc, không tệ không tệ, người trong thành phố không tệ. Thật ra Mã Anh Tuấn tôi cũng là người nói đạo lý. Như này nhé, tôi không cần tiền nữa, để mấy người phụ nữ này ở lại phục vụ anh em chúng tôi một đêm, chuyện này sẽ kết thúc ở đây. Còn có cô bé này cũng để lại, tôi thích nhất mấy cô bé dễ thương đáng yêu như vậy”.
Mã Anh Tuấn nhìn đám người Sở Uyển Tình, Lương Giai bằng vẻ mặt dâm ô, khi thấy Cố Tuyết Cầm, ánh mắt hắn ta hoàn toàn không thể rời đi.
Hắn ta chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, nếu có thể qua đêm với một cô gái xinh đẹp như vậy, hắn ta chết cũng mãn nguyện.
“Tôi đếm đến ba, cút, nếu không các người tự gánh lấy hậu quả”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Long Thiên Tiếu ngày càng lạnh lẽo, vợ và con là ranh giới của anh, cho dù là lời nói xúc phạm cũng không được.
“Ôi, mẹ nó chứ, còn lên mặt hả, lên cho tôi, giết chết thứ chó má này. Giữ lại phụ nữ, đánh đàn ông thừa sống thiếu chết rồi ném xuống sông”.
Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, Mã Anh Tuấn lập tức nổi giận, hắn ta rống lên. Mấy tên đàn em phía sau hắn ta nghe thấy vậy đồng thời xông lên.
“Bụp!”
Trọng tâm cơ thể Long Thiên Tiếu hơi đè xuống, anh tung một nắm đấm vào tên đàn em đang lao tới, tuy rằng trên đàn em đó phản kháng theo bản năng, nhưng cũng bất lực, bởi vì sức mạnh của Long Thiên Tiếu thực sự quá kinh khủng, cơ thể cậu ta bị thổi bay trong tích tắc, cả người đập vào một thân cây cách đó bốn năm mét rồi mới dừng lại.
“Phốc!”
Tên đàn em đó phun ra một ngụm máu, hơi thở héo úa, không rõ sống hay chết.
“Ôi trời, anh rể đánh hay quá. Nhưng có nhiều người như vậy, làm sao bây giờ, hai tay khó địch lại bốn tay!”
Thấy một màn này, Sở Uyển Tình khẽ kinh hô, nhưng chủ đề câu chuyện chuyển hướng, cô lại có chút lo lắng nói.
Thấy cảnh tượng trước mắt, đám người hít một ngụm khí lạnh, bọn họ đột nhiên dừng bước, một quyền có thể thổi bay người khác, rốt ruộc đây là sức mạnh ma quỷ gì.
“Con mẹ nó, làm trò gì vậy, ngây ngẩn ở đó làm gì, lên đi! Nhiều người như vậy còn sợ một mình anh ta sao? Có muốn tiền không, có muốn gái đẹp không? Ai có thể khiến anh ta bị thương nặng, tôi thưởng cho người đó 10 ngàn tệ”.
Mã Anh Tuấn lại rống lên. Nghe được lời này, đám thuộc hạ côn đồ đó nhất thời xông lên như gà bị chọc tiết vậy.
Thấy thế, sắc mặt Long Thiên Tiếu lại lạnh như băng, tay anh nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng xương cốt răng rắc.
Thấy một màn này, Tần Tiểu Manh cũng tức giận.
“Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Bà cô đây thích đánh nhau nhất”.
Tần Tiểu Manh xắn tay áo lên, vô cùng tức giận nói. Nói xong, cô liền tiến lên. Chỉ thấy cô vô cùng linh hoạt né đòn của đối phương, tìm điểm yếu của đối phương, một đòn hạ gục đối thủ, động tác lưu loát sinh động, trông rất điêu luyện.
Long Thiên Tiếu lại đơn giản và thô lỗ hơn rất nhiều, sau khi bước tới, anh chẳng khác gì con sói chui vào bầy cừu, gặp ai xông lên, anh chỉ cần một quyền để hạ gục người đó, thân hình nhỏ bé của những người này, Long Thiên Tiếu chỉ cần đấm nhẹ một cái là bọn họ trực tiếp ngã xuống đất.
Hơn 30 người giao chiến, hiện trường rất hỗn loạn.
Đám người Tần Viễn Lâm dẫn theo lại lùi về phía sau, dưới tình huống này, mọi người cũng rất muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Tần Viễn Lâm lại ngăn cản bọn họ.
Tần Viễn Lâm cảm thấy, đối với Long Thiên Tiếu, trận chiến nhỏ này chẳng là gì cả. Hơn nữa, bây giờ còn có Tần Tiểu Manh giúp đỡ, mọi chuyện không phải là vấn đề gì lớn.
Bây giờ tất cả những gì ông muốn là bảo vệ người nhà của Long Thiên Tiếu và đám thuộc hạ của mình.
“Chủ tịch Tần, hay là chúng ta báo cảnh sát?”
Sở Uyển Tình vẫn có chút lo lắng nói, cô chưa từng thấy sức mạnh của Long Thiên Tiếu, mặc dù cô cũng biết Long Thiên Tiếu có thân thủ nhất định, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể giải quyết mọi vấn đề bằng chính nắm đấm của mình.
“Đừng lo. Đối với cậu Long mà nói, đám người này không là gì cả, các cô căn bản không biết sự hùng mạnh của cậu Long”.
Tần Viễn Lâm bình tĩnh nói, dường như ông rất tin tưởng Long Thiên Tiếu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Tiểu Manh và Long Thiên Tiếu vẫn đang đánh nhau, nhưng chẳng mấy chốc, cục diện đã thay đổi đáng kể. Trong lúc giao tranh, càng ngày càng có ít người đứng.
Đám đàn em của Mã Anh Tuấn lần lượt ngã xuống.
Thấy cảnh tượng này, mặt Mã Anh Tuấn liền biến sắc, hắn ta cảm thấy tình thế có chút không đúng, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt có chút sợ hãi, bước chân không ngừng lùi về phía sau.