“Đây là bởi vì mấy năm trước tôi lấy một ít hạt giống từ thành phố Lâm Giang đến, trồng xung quanh nơi này giờ đã sinh trưởng thành như vậy rồi!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nét mặt thoải mái nói.
“Thì ra là như vậy”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy chỉ thản nhiên đáp.
“Cô ấy khi còn sống thích nhất là hoa cúc, nói hoa cúc là loài hoa của quân tử, thánh khiết, chính trực, khiêm tốn. Cô ấy thích nhất là mẫu đơn xanh thuộc dòng hoa cúc. Nhưng tôi tìm khắp các cửa hàng hoa ở thành phố Lâm Giang cũng không tìm thấy mẫu đơn xanh, hơn nữa tôi nghe nói mẫu đơn xanh không dễ trồng nên sau này tôi không tiếp tục tìm nữa”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì thản nhiên nói. Anh nhìn hoa cúc trồng khắp nơi quanh núi, có vài phần thỏa mãn.
Nhưng đột nhiên ánh mắt anh ngưng lại.
Chỉ thấy giữa đồi núi bạt ngàn màu vàng duy nhất có một đóa hoa màu xanh rực rỡ.
“Mẫu đơn xanh?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía bên cạnh phần mộ, có chút kinh ngạc nói.
Cố Tuyết Cầm cũng nhìn theo hướng mắt của Long Thiên Tiếu, ở đó quả nhiên có một cây thuộc dòng hoa cúc không giống những cây hoa cúc khác, cũng đang nở hoa, nhưng hoa nở từng nhánh một, hơn nữa còn có màu xanh biếc.
“Anh không phải nói không tìm được mẫu đơn xanh sao?”
Cố Tuyết Cầm cũng đi qua đó, có chút tò mò hỏi.
“Tôi cũng không biết vì sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười khổ nói.
“Đây là mẫu đơn xanh, là một loài rất quý thuộc dòng hoa cúc, vậy mà lại xuất hiện ở đây”.
Cố Tuyết Cầm có chút tò mò nói, giống càng quý, đối với môi trường sinh trưởng lại càng đòi hỏi hà khắc hơn.
“Có thể xen lẫn trong số mầm giống hoa cúc bình thường kia, ngẫu nhiên có một hai cây”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.
“Điều này sao có thể chứ? Mẫu đơn xanh là giống cây quý thuộc dòng hoa cúc, nó có yêu cầu rất hà khắc với môi trường sinh trưởng. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như bên trong 10 ngàn hạt giống, một hạt có thể bén rễ trong tự nhiên và sau đó nở hoa. Nếu xen lẫn trong số những mầm giống hoa cúc bình thường khác, số lượng chắc chắn không nhiều lắm. Theo lý mà nói hẳn không phải từ trong số mầm giống mà anh mang đến chứ?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, phân tích rõ ràng, cô cũng không hiểu rõ được.
“Kệ nó đi, có thể là do gió thổi tới!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói, cũng không có suy nghĩ so đo nhiều.
Cố Tuyết Cầm nghe được vẫn nghi hoặc nhưng không nói gì thêm.
“Cũng được rồi chúng ta về thôi!”
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, lần này chỉ bái tế đơn giản, một việc quan trọng nhất, không có gì khác hơn là dẫn đứa bé đến để cho nó gặp mặt mẹ.
“Hai người đi trước đi, tôi ở lại đây thêm một lát!”
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu một hồi lâu, sau đó nói. Long Thiên Tiếu do dự một chút sau đó gật đầu, bế Long Tiểu Tịch đi ra phía ngoài.
Nhưng anh cũng không cách Cố Tuyết Cầm quá xa, bởi chỗ này là đồi núi hoang sơ, không quá an toàn.
“Chị à, em có thể tạm thời gọi chị là chị nhé!”
Cố Tuyết Cầm ngồi xổm xuống trước phần mộ, nhìn thấy ảnh chụp trên mộ, ngữ khí có chút trang trọng.
“Tuy rằng em không biết hai người đã cùng trải qua những gì nhưng một người đàn ông vì chị mà suy sụp suốt năm năm đủ để thấy tình cảnh của anh ấy với chị sâu nặng thế nào. Anh ấy là một người đàn ông tốt của em, kết hôn được năm năm nhưng chưa từng để mắt tới em, trong lòng anh ấy có nút thắt, trong lòng cũng chỉ có chị. Nhưng đời người dài như vậy, anh ấy cần một người cùng anh ấy đi nốt quãng đường đời còn lại, đứa nhỏ cũng cần một người mẹ. Em sẽ cố gắng từ từ giúp anh ấy vượt qua, dần dần trở thành một người bình thường, chị sẽ không trách em chứ?”
Cố Tuyết Cầm ngồi xổm giữa lưng chừng và thở dài một hơi. Nhưng ngọn núi vẫn tĩnh lặng, không nhận được lời hồi đáp nào.
“Em cảm thấy mình có thể làm một người vợ tốt, một người mẹ tốt. Em sẽ coi Tiểu Tịch giống như con ruột mình sinh ra. Mấy năm nay em vẫn luôn không thể thích ứng, cho em thêm chút thời gian, em tin mình nhất định có thể làm được”.
Sau một lát, Cố Tuyết Cầm lại lấy hết dũng khí nói, cô luôn ngồi xổm ở đó, như muốn được đáp lại điều gì nhưng ngọn núi trống trải vẫn không có bất kì ai đáp lại cô.
Chỉ là ở một gốc cây to lớn không ai chú ý đến, có một người mặc đồ đen che mặt, người đó quấn kín mít thậm chí chỉ để lộ đôi mắt, Cố Tuyết Cầm thấy một màn này, toàn bộ lọt vào trong mắt cô.
Nhành cây rất nhỏ, nhưng người mặc đồ đen đứng bên trên đó cơ thể nhẹ nhàng như chiếc lá.
Cố Tuyết Cầm tựa hồ cảm nhận được gì, khi cô hướng về phía đó thì lại không phát hiện bất kì điều gì bất thường.
“Làm sao vậy?”
Long Thiên Tiếu từ bên ngoài quay lại, thấy Cố Tuyết Cầm nhìn đông nhìn tây liền hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ luôn cảm giác có người đang nhìn mình!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút nghi hoặc nói.
“Không thể nào, nơi này nếu như có người khác tôi không thể không phát hiện được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, vô cùng chắc chắn nói. Năng lực cảm nhận của anh khác người thường, ở khoảng cách gần như vậy không kẻ nào có thể che dấu vết tích trong cảm nhận của anh.
“Không biết nữa, có thể là do không nghỉ ngơi đủ, tinh thần có chút hoảng loạn đi!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, chỉ nói vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ quái, cái cảm giác bị người khác nhìn trộm vẫn còn nhưng xung quanh lại không có ai.
“Đi thôi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay cô không cần nấu cơm để tôi nấu cho!”
Long Thiên Tiếu đỡ Cố Tuyết Cầm lên, sau đó nói.
“Vâng!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy mỉm cười đáp lại. Cô đã quen với sự quan tâm của Long Thiên Tiếu.
“Ồ, cậu Long sớm vậy đã trở về rồi sao?”
Lúc này, một giọng nói truyền đến, là giọng nói của Tần Viễn Lâm, phía sau ông ta còn có một nhóm người đi theo, nhóm người này, kỳ thật Long Thiên Tiếu đã sớm phát hiện ra, chỉ có điều Long Thiên Tiếu cảm giác đám người của Tần Viễn Lâm căn bản không thể khiến cho Cố Tuyết Cầm có ảo giác khác được.
“Phải”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy đáp lại. Tần Viễn Lâm xuất hiện ở đây, Long Thiên Tiếu không cảm thấy ngạc nhiên lắm, hiện giờ bản thân cũng không cần thiết che giấu thân phận với Tần Viễn Lâm nên ông ta khi nào đến cũng giống nhau thôi.
Kỳ thật không đến cũng bình thường, đến rồi là biểu đạt một phần tâm ý, không thể không nói Tần Viễn Lâm là một người khá có thành ý.
“Ồ, cô Cố cũng đến à”.
Tần Viễn Lâm nhìn thấy Cố Tuyết Cầm, hiển nhiên có chút bất ngờ.
“Chào chủ tịch Tần, chào Tiểu Manh”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy cũng chào hỏi lại. Thấy Tần Viễn Lâm xuất hiện ở đây, Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ, về phương diện này đã nói rõ rất nhiều điều, lẽ nào Long Thiên Tiếu và ông ta đã quen biết từ rất nhiều năm về trước.
Xem dáng vẻ, Tần Viễn Lâm không phải lần đầu tiên đến nơi này.
“Chào chị Tuyết Cầm, chào nhóc con”.
Tần Tiểu Manh đáp lại, nhìn thấy Long Tiểu Tịch trong lòng Long Thiên Tiếu liền nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch, rồi chào hỏi.
“Đáng ghét! Thứ đáng ghét nhà chị!”
Long Tiểu Tịch có chút không vui, trên mặt còn có chút nước mắt, một tay gạt cái tay heo của Tần Tiểu Manh ra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK