Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90: Ông ta không phải là người bình thường

“Cậu Long ạ?”

Lục Huyền Cơ quay người, vừa đúng lúc nhìn thấy Long Thiên Tiếu đi ra từ Tiểu Vũ Tiền Các.

Vốn dĩ ông ta đang muốn ngồi lên xe rời đi, không ngờ lúc lên xe thì chợt nhìn thấy Long Thiên Tiếu. Ông ta có chút phấn khích, sải bước đi về phía anh.

Chỉ là trong khoảnh khắc đó, một bóng đen xuất quỷ nhập thần chặn đứng ông ta lại. Bóng đen này không còn ai khác ngoài Lâm Hi.

“Anh cả, ông ta không phải là người thường”.

Sắc mặt Lâm Hi lạnh như băng, đôi mắt dán chặt Lục Huyền Cơ, nói.

Lục Huyền Cơ nghe thấy vậy thì trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Cô gái này trông có vẻ chưa tới 20 tuổi, thế mà liếc mắt đã nhận ra ông ta không phải người thường.

“Tôi là Lục Huyền Cơ đến từ Đông Hải, đã từng có duyên gặp mặt cậu Long một lần. Tôi tuyệt đối không có ác ý”.

Lục Huyền Cơ cực kỳ khiêm tốn nói. Trong lòng thầm kinh ngạc, cô gái này liếc mắt đã nhận ra sức mạnh của ông ta, chắc chắn cũng không phải là người thường, thậm chí thực lực còn cao hơn mình nhiều. Người ở bên cạnh đã là cao thủ như vậy, thế thì rốt cuộc cậu Long này còn mạnh đến mức nào?

Lúc này, cuối cùng Lục Huyền Cơ cũng nhận ra, ông ta đã đánh giá quá thấp Long Thiên Tiếu.

“Để ông ta tới đây đi. Tôi quen người này, ông ta không thể làm gì tôi đâu!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì lạnh nhạt nói. Lâm Hi nghe lời này của anh mới bán tín bán nghi mà lui ra.

“Cậu Long, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, thật là tốt”.

Lục Huyền Cơ đi tới, khẽ cúi đầu, vô cùng cung kính nói.

Tiểu Hoàng đứng bên cạnh cảm thấy chấn động, quản lý năm lần bảy lượt dặn dò ông Lục ở phòng Địa Tự là khách hàng cực kỳ quan trọng, thân phận địa vị rất cao, chỉ là không nghĩ tới, ông Lục cũng phải kiêm nhường như thế trước mặt Long Thiên Tiếu.

Vậy vấn đề là, người tên Long Thiên Tiếu này rốt cuộc là ai, tại sao lại khiến ông Lục có thân phận cao quý như thế phải kính cẩn nghiêng mình chứ!

“Ông có chuyện gì không?”

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên hỏi một câu.

“Lần trước đi vội vàng, vẫn chưa kịp lưu lại cách thức liên hệ của cậu Long. Nếu cậu không phiền thì xin hãy giữ lại số của tôi”.

Lục Huyền Cơ bước lên, đưa một tấm danh thiếp ra. Long Thiên Tiếu nhận lấy, liếc nhìn một cái, khẽ gật đầu rồi cất danh thiếp vào trong túi.

“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.

“Cậu đợi chút, không biết cậu có phiền nếu cho tôi xin phương thức liên lạc với cậu không ạ. Tôi và cháu gái còn sống ở thành phố Lâm Giang lâu dài, tôi rất muốn có cơ hội tới thăm cậu”.

Lục Huyền Cơ lại cung kính nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cũng không từ chối mà rút điện thoại ra, bấm dãy số có trên tấm danh thiếp rồi gọi đi. Chỉ một lát, điện thoại của Lục Huyền Cơ rung chuông báo.

“Cảm ơn cậu Long, cảm ơn cậu”.

Lục Huyền Cơ vô cùng cảm kích nói.

“Ông nội, ông đang làm gì đấy, còn không đi nữa là không kịp giờ đâu”.

Lúc này, một cô bé 15, 16 tuổi ngồi trong xe ló đầu ra, gọi lớn.

“Tới đây, ông tới ngay”.

Lục Huyền Cơ vội vàng nói. Ông ta liếc nhìn Long Thiên Tiếu tỏ ý xin lỗi, sau đó trả ời.

“Ông nội, ông với người này vừa làm gì đấy?”

Lúc này, cô bé đã bước xuống xe, ánh mắt vô cùng khó chịu nhìn Long Thiên Tiếu.

“Đây là cậu Long, người mà ông đã từng nói với cháu. Đây là cháu gái của tôi, Lục Thanh Dao, Thanh Dao nhanh tới chào hỏi cậu Long đi”.

Lục Huyền Cơ ưỡn thẳng lưng, sau đó giới thiệu nói.

“Chú là người đánh ông nội tôi bị thương sao?”

Lục Thanh Dao lạnh lùng nói, trong ánh mắt còn lóe lên một tia căm giận.

“Đúng vậy”.

Long Thiên Tiếu nhếch miệng, cười nói. Đương nhiên anh đã chú ý tới sắc mặt và giọng điệu hơi sai sai của Lục Thanh Dao.

“Ông nội nói chú rất mạnh, nhất định là chú sử dụng âm mưu quỷ kế gì đó mới làm bị thương ông nội tôi. Hôm nay, tôi Lục Thanh Dao sẽ trả thù cho ông nội”.

Sắc mặt Lục Thanh Dao lạnh lùng nói. Nói xong, thân thể của cô bé nhanh nhẹn xông lên, tay phải ra quyền như móng vuốt, vồ vào giữa cổ họng của Long Thiên Tiếu.

“Bậy bạ, dừng tay ngay cho ông”.

Lục Huyền Cơ nhìn thấy Lục Thanh Dao xuất chiêu, đầu óc xây xẩm choáng váng, nhưng ông ta muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.

Đúng lúc này, Lâm Hi lại như một bóng ma lướt đến chặn trước mặt Long Thiên Tiếu, đánh bật Lục Thanh Dao lùi về phía sau.

Cứ thế đã bị đánh lùi, đương nhiên Lục Thanh Dao cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

“Em không đủ tư cách để khiêu chiến với anh cả của chị đâu”.

Sắc mặt Lâm Hi lạnh lùng nói. Lục Thanh Dao dường như không thèm quan tâm lời nói của Lâm Hi, chỉ nhìn Long Thiên Tiếu đứng phía sau Lâm Hi bằng ánh mắt khinh thường.

“Trốn sau lưng phụ nữ mà gọi là đàn ông?”

Lục Thanh Dao cười khẩy lạnh nhạt nói một câu.

“Bốp!”



Lúc này, Lục Huyền Cơ đi tới, không hề do dự mà cho Lục Thanh Dao một cái tát nặng nề.

“Lục Thanh Dao, láo, cháu lại dám cư xử như vậy với cậu Long?”

Lục Huyền Cơ kích động, hổn hển nói. Ông ta sắp ngất đến nơi rồi. Long Thiên Tiếu mạnh như thế nào? Thực lực thâm sâu không thể đo đếm được. Thậm chí ông ta còn không đánh được một chiêu trên tay Long Thiên Tiếu, người như thế nếu tức giận thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

“Ông nội, cháu…”

Lục Thanh Dao lúc này mới hoàn hồn, nước mắt bỗng rơi đầy trên má. Từ nhỏ đến lớn, ông nội chưa từng đánh cô bé, thế mà hôm nay lại ra tay vì một người ngoài.

“Cháu cái gì mà cháu, cút vào trong xe ngay! Không có sự cho phép của ông, không được xuống xe. Ở nhà thì cứng đầu, không ngờ đến đây mà cháu vẫn ương bướng như vậy!”

Lục Huyền Cơ tức không tả nổi. Trong lòng Lục Thanh Dao vô cùng ấm ức, giậm chân rồi xoay người chạy vào trong xe. Cô bé ấm ức chết mất, hung hăng liếc nhìn Long Thiên Tiếu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

“Cậu Long, cô gái, tôi không biết dạy cháu, xin hai vị đừng để bụng. Con bé vẫn còn nhỏ, tính cách ương bướng, ngang ngược lắm ạ”.

Lục Huyền Cơ đến trước mặt Long Thiên Tiếu, kính cẩn cúi mình tỏ ý vô cùng xin lỗi mà nói.

“Không có gì, ông tự giải quyết là được”.

Long Thiên Tiếu thờ ờ nói, một đứa trẻ mà thôi, không đáng để anh tính toán.

“Cảm ơn cậu Long. Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Ngày khác nhất định sẽ đưa con bé đến cửa tạ tội với cậu”.

Lục Huyền Cơ sợ hãi nói. Khi Lục Thanh Dao ra tay với Long Thiên Tiếu, ông ta suýt nữa bị dọa đến đau tim. Sau khi khách sáo nói vài câu, Lục Huyền Cơ mới lên xe rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hoàng đứng một bên đã choáng váng. Cậu Long này rốt cuộc là người thế nào, cô ta cảm thấy hoàn toàn không hiểu gì hết. Trên đời này, thật sự có người nhìn càng bình thường lại càng không bình thường sao.

“Chúng ta cũng đi thôi. Hôm nay Tiểu Tịch tan học sớm. Bây giờ đi tới đó cũng vừa đúng giờ”.

Lục Huyền Cơ kích động, hổn hển nói. Ông ta sắp ngất đến nơi rồi. Long Thiên Tiếu mạnh như thế nào? Thực lực thâm sâu không thể đo đếm được. Thậm chí ông ta còn không đánh được một chiêu trên tay Long Thiên Tiếu, người như thế nếu tức giận thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

“Ông nội, cháu…”

Lục Thanh Dao lúc này mới hoàn hồn, nước mắt bỗng rơi đầy trên má. Từ nhỏ đến lớn, ông nội chưa từng đánh cô bé, thế mà hôm nay lại ra tay vì một người ngoài.

“Cháu cái gì mà cháu, cút vào trong xe ngay! Không có sự cho phép của ông, không được xuống xe. Ở nhà thì cứng đầu, không ngờ đến đây mà cháu vẫn ương bướng như vậy!”

Lục Huyền Cơ tức không tả nổi. Trong lòng Lục Thanh Dao vô cùng ấm ức, giậm chân rồi xoay người chạy vào trong xe. Cô bé ấm ức chết mất, hung hăng liếc nhìn Long Thiên Tiếu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

“Cậu Long, cô gái, tôi không biết dạy cháu, xin hai vị đừng để bụng. Con bé vẫn còn nhỏ, tính cách ương bướng, ngang ngược lắm ạ”.

Lục Huyền Cơ đến trước mặt Long Thiên Tiếu, kính cẩn cúi mình tỏ ý vô cùng xin lỗi mà nói.

“Không có gì, ông tự giải quyết là được”.

Long Thiên Tiếu thờ ờ nói, một đứa trẻ mà thôi, không đáng để anh tính toán.

“Cảm ơn cậu Long. Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Ngày khác nhất định sẽ đưa con bé đến cửa tạ tội với cậu”.

Lục Huyền Cơ sợ hãi nói. Khi Lục Thanh Dao ra tay với Long Thiên Tiếu, ông ta suýt nữa bị dọa đến đau tim. Sau khi khách sáo nói vài câu, Lục Huyền Cơ mới lên xe rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hoàng đứng một bên đã choáng váng. Cậu Long này rốt cuộc là người thế nào, cô ta cảm thấy hoàn toàn không hiểu gì hết. Trên đời này, thật sự có người nhìn càng bình thường lại càng không bình thường sao.

“Chúng ta cũng đi thôi. Hôm nay Tiểu Tịch tan học sớm. Bây giờ đi tới đó cũng vừa đúng giờ”.

Long Thiên Tiếu nhìn thời gian rồi nói. Lâm Hi nghe thấy vậy thì đáp lại một tiếng rồi lập tức lên xe.

“Anh cả, có cần thủ tiêu hai người kia không? Họ đã biết một chút về năng lực của anh rồi”.

Lâm Hi vừa lái xe, vừa thản nhiên nói với vẻ mặt lạnh như băng.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK