“Anh ấy là chồng chị, anh rể của em, em đừng có mở miệng ra là đồ vô dụng được không?”
Cố Tuyết Cầm nghe những lời của Cố Thiếu Duy thì cảm thấy rất chối tai, có chút không kiên nhẫn nói.
“Anh ta có tư cách gì để làm chồng chị? Bao nhiêu thiếu gia giàu có ở thành phố Lâm Giang theo đuổi chị, có ai không tốt hơn anh ta? Dù sao thì em cũng chưa từng coi anh ta là anh rể của em”, Cố Thiếu Duy lại nói.
“Nếu đã như vậy thì mọi người đừng nói chuyện biệt thự với chị nữa! Biệt thự này là anh ấy mua, mọi người ồn ào cái gì?”, Cố Tuyết Cầm nói.
“Anh ta là một tên vô dụng, sao có thể mua được biệt thự. Chị, biệt thự này không phải là của thiếu gia nhà giàu nào tặng chị đấy chứ? Có phải chị hẹn hò với thiếu gia nhà giàu nào rồi ngại nói với bọn em? Chị cũng không cần ngại đâu, chúng ta là người một nhà, chị cứ thẳng thắn nói ra, có gì đâu. Bây giờ đang có trào lưu kiểu này trong hôn nhân hay sao? Nghe nói làm như vậy thì hôn nhân càng thú vị hơn!”, Cố Thiếu Duy chuyển đề tài.
“Cố Thiếu Duy, em điên rồi à? Những lời em nói là lời con người nên nói sao? Cố Thiếu Duy, em có biết em đang nói gì không? Chị là người đã kết hôn, em nói như thế là hủy hoại danh dự của chị em có biết không? Hủy hoại danh dự của một người còn hơn cả giết người, em hiểu không? Mọi người muốn ép chị đến chết hay sao?”
Nghe những lời này, Cố Tuyết Cầm đã tức đến phát điên rồi, những lời này mà cũng nói ra được, nếu như Cố Thiếu Duy đang ở trước mặt thì cô sẽ tát cho cậu ta một cái.
Khi Cố Tuyết Cầm nói những lời này, nước mắt đã tuôn rơi, cô không ngờ em trai cô lại nói ra những lời làm tổn thương cô như vậy, thật sự rất đau lòng.
“Chị, cái này có là gì? Chị khóc cái gì? Xã hội này, có tiền thì muốn làm gì cũng được. Với điều kiện của chị, lấy thiếu gia nhà giàu thì sao nào?”, Cố Thiếu Duy nói một cách thoải mái.
“Em là đồ khốn nạn”, Cố Tuyết Cầm khóc và nói.
“Cô đừng nói nữa, để tôi nói chuyện với cậu ta”.
Long Thiên Tiếu ôm lấy vai Cố Tuyết Cầm, để cô ngồi lên chỗ bàn trang điểm rồi cầm lấy điện thoại trong tay cô.
“Long Thiên Tiếu, anh bớt lo chuyện bao đồng đi”, Cố Thiếu Duy mắng ở trong điện thoại.
“Cố Thiếu Duy, nếu như hôm nay cậu đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ không do dự mà cho cậu hai cái bạt tai, bởi vì cậu là cái đồ vô dụng nuôi tốn cơm, không có não. Cậu kinh tởm y chang bà mẹ của cậu”.
Long Thiên Tiếu tiếp lấy điện thoại và lạnh lùng nói. Có thể nói với chị ruột của mình những lời như vậy, cậu ta không phải là ngốc mà là xấu xa. Người ngốc đến một mức độ nào đó sẽ thành xấu xa, vì vậy chung quy vẫn là xấu xa.
“Long Thiên Tiếu, anh đang nói chuyện với ai đấy?”, Cố Thiếu Duy lại nói.
“Đừng quên Tôn Hạo, nếu không phải cậu có quan hệ huyết thống với vợ tôi thì kết cục của cậu sẽ không tốt hơn Tôn Hạo bao nhiêu. Cậu phải tin tôi. Hôm nay cậu phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói. Cậu nợ vợ tôi ba cái bạt tai, đợi khi nào cậu trở về, tôi sẽ đánh thẳng vào mặt cậu”.
Long Thiên Tiếu vẫn nói với giọng lạnh lùng, nói xong liền cúp điện thoại. Anh nhìn thấy trên mặt Cố Tuyết Cầm vẫn còn nước mắt chưa khô liền đưa khăn giấy cho cô. Cô bị chọc tức đến phát khóc, trường hợp này e là rơi vào người phụ nữ nào cũng sẽ bị chọc tức đến phát khóc.
Tính cách Cố Tuyết Cầm thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại rất yếu đuối. Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu đựng nổi những lời tổn thương như vậy.
“Tôi sẽ không để bọn họ bước vào ngôi nhà này nửa bước, cô yên tâm”.
Long Thiên Tiếu không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể lấy máy sấy, giúp Cố Tuyết Cầm sấy khô tóc. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì mới chậm rãi lau nước mắt nhưng không hề đáp lời mà chỉ nhìn Long Thiên Tiếu giúp mình sấy tóc qua gương.
Thời gian chậm chạp trôi, mười phút, hai mươi phút, có Long Thiên Tiếu ở đây làm cho cô cảm thấy dễ chịu đôi chút.
“Sau này mỗi ngày anh đều phải sấy tóc cho tôi”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu cẩn thận sấy khô tóc cho mình rồi lại giúp cô chải đầu, mím môi cười.
“Được”.
Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhàn đáp lời, nói xong liền cầm dây buộc tóc trên bàn trang điểm giúp Cố Tuyết Cầm buộc tóc, nhưng anh buộc không đẹp, thậm chí còn có chút buồn cười.
“Phốc ~ Ngốc quá!”
Cố Tuyết Cầm không nhịn được cười, tháo dây buộc tóc xuống rồi tự mình buộc lại. Cô có một mái tóc dài đen nhánh, nên rất ít khi buộc lên, chỉ là tối nay Long Thiên Tiếu nhiều chuyện đem buộc tóc lên nên cô cũng chiều theo ý anh mà buộc lên.
“Buzz buzz buzz!”
Điện thoại của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm dường như đổ chuông cùng thời điểm. Điện thoại của hai người vốn dĩ đang để cạnh nhau, Cố Tuyết Cầm nhìn qua, là Lương Tuyết Oánh thêm họ vào trong một cuộc trò chuyện nhóm.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn, là nhóm phụ huynh ở nhà trẻ, liền cài chế độ không làm phiền.
“Các vị phụ huynh, đây là nhóm phụ huynh của lớp chúng ta. Sau này nếu có vấn đề khẩn cấp thì sẽ thông báo trong nhóm. Mọi người hãy đổi tên mình thành bố/mẹ của XX, cảm ơn mọi người đã hợp tác”.
Lúc này, Lương Tuyết Oánh gửi đến một tin nhắn đến tất cả mọi người. Long Thiên Tiếu nhìn thấy tin nhắn, liền đổi tên mình trong nhóm thành bố của Long Tiểu Tịch, đồng thời trả lời vào trong nhóm.
Cố Tuyết Cầm thấy vậy thì định đổi tên mình thành mẹ của Long Tiểu Tịch. Long Thiên Tiếu nhìn thấy vậy, ánh mắt nhìn Cố Tuyết Cầm có phần ngạc nhiên.
“Nhìn gì? Anh muốn con bé cả ngày bị người ta nói là không có mẹ sao?”, Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu một cái, không vui nói.
“Cảm ơn cô”.
“Được rồi, mời ông lớn mau đi tắm đi, ngày mai còn phải đi đến chỗ hai bác, đừng chậm trễ. Sáng mai làm chút gì ngon rồi mang qua”.
Cố Tuyết Cầm giục Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy liền cầm bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. Lúc vào nhà tắm, anh nhìn điện thoại của mình, trong nhóm Wechat, một số phụ huynh đang nói chuyện phiếm với nhau. Long Thiên Tiếu không có hứng thú nên bỏ điện thoại qua một bên.
Khi anh từ phòng tắm bước ra, tin nhắn trong điện thoại đã là 99+, anh có chút tò mò, mở ra xem trong nhóm đang nói gì.
“Cô giáo Lương ơi, cô xem có thể chuyển cô bé câm đi được không? Để một người như vậy trong lớp sẽ có ảnh hưởng không tốt với con tôi cô giáo à!”
Một người có tên là mẹ của Triệu Thiên Thành gửi tin nhắn như thế vào trong nhóm.
“Đúng thế, đúng thế, tôi nghe nói đứa bé câm đó là một đứa quái dị, tính cách có vấn đề, không có bố mẹ, trong nhà chỉ có bà nội, nhặt rác kiếm tiền cho nó đi học”.
“Tôi nghe nói đứa trẻ không có bố mẹ từ bé có tính cách cực đoan, cô giáo Lương, tôi nghĩ đứa bé câm này là nhân tố không tốt ở trong lớp”.
“Đúng thế, bà nội của nó còn là người nhặt rác, có trời mới biết trên người con bé quái thai đó có bao nhiêu mầm bệnh. Con tôi từ nhỏ đã thích sạch sẽ, để nó học cùng lớp với một đứa quái thai thì quả thật là không thỏa đáng”.
Sau khi mẹ của Triệu Thiên Thành lên tiếng, mọi người cũng anh một câu, tôi một câu, bắt đầu bàn luận rôm rả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK