Long Thiên Tiếu cũng không định về nhà lái xe, anh sợ sẽ đánh thức Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch, vả lại đi đến sau núi Vân Lan, đi qua nơi chưa hoàn toàn phát triển đó, sẽ rất khó lái xe.
Cũng chỉ người có tâm lý biến thái như Bách Lý Vô Cầu mới có thể chọn nơi khỉ ho cò gáy kia, ở khách sạn năm sao không phải tốt hơn sao?
Dưới cơn mưa lớn, Long Thiên Tiếu ném chiếc ô xuống đất, sau đó bế Lục Thanh Dao lên, đi về phía vị trí trên điện thoại.
Vốn là người xuất thân trong quân ngũ, vả lại còn ở vị trí cao, một người thường xuyên chỉ huy hành quân tác chiến, cảm nhận phương hướng của anh rất tốt, vị trí trên bản đồ cơ bản chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua, liền có thể dễ dàng đến đó.
Núi Vân Lan tuy không cao nhưng diện tích rất rộng, toàn bộ ngọn núi đã được nhà Tần mua thầu để phát triển bất động sản, vị trí đỉnh núi là biệt thự cao cấp, vị trí sườn núi có là các dãy biệt thự tầm trung, vị trí chân núi Vân Lan và các vùng lân cận là các khu dân cư vẫn như cũ chưa được phổ biến mấy.
Trải qua nhiều năm khai phá, núi Vân Lan ước chừng quy hoạch được 2/3, còn lại 1/3 vẫn duy trì trạng thái nguyên sinh ban đầu. Nghe đồn Tần Viễn Lâm người giàu có nhất thành phố Lâm Giang thích môi trường phong thủy khu vực này, mặt sau núi Vân Lan còn tính phát triển thành công viên du lịch sinh thái.
Tuy nhiên, hệ sinh thái ở phía sau núi Vân Lan vốn dĩ rất tốt, Tần Viễn Lâm không muốn nóng lòng khai phá nó. Đôi khi, những thứ do con người tạo ra không đơn giản là tốt hơn những thứ do tự nhiên tạo ra.
Long Thiên Tiếu bế Lục Thanh Dao, chật vật nửa tiếng đi trên đường mới nhìn thấy một con đường lát đá xanh tương đối bình thường.
Nơi này được bao quanh bởi các khu thương mại sầm uất của thành phố Lâm Giang. Ngay cả khi không có đèn đường, nhưng đèn từ các khu thương mại nhộn nhịp của thành phố Lâm Giang chiếu vào vẫn miễn cưỡng nhìn thấy được đường đi. Hơn nữa, tầm nhìn của Long Thiên Tiếu vốn khác hẳn với người bình thường.
Bước trên con đường lát đá xanh, Long Thiên Tiếu thuận theo con đường tiến về phía trước, dựa theo vị trí trên bản đồ hẳn là nơi Bách Lý Vô Cầu đang ở.
Đi vào bên trong, dọc theo hai bên đường ngày càng có nhiều cây trúc tím, các loại cây cũng được trồng ngày càng có quy luật hơn.
Không lâu sau, quả nhiên nhìn thấy một tấm biển treo trước cửa ngoài sân nhỏ, có lẽ là do mưa to gió lớn, nó có hơi nghiêng lệch, nhìn như sắp từ trên mép cửa rơi xuống vậy.
Bên trên viết mấy chữ lớn “Vô Cầu trai giới”
“Nhiều năm như vậy rồi vẫn thích học đòi mấy chuyện phá hoại văn chương”.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn tấm biển treo trước cửa, có chút không nói nên lời, bước tới, một cước đá vào giữa cửa, tấm biển trên cửa cũng rơi xuống đất, Long Thiên Tiếu với đôi chân đầy bùn đất lững thững giẫm nát tấm biển, khiến tấm biển hiệu vỡ thành hai mảnh.
Sau khi vào trong sân, Long Thiên Tiếu đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này gian phòng ở giữa sân nhỏ đã sáng đèn, nhìn từ bên ngoài vào đã thấy có ai đó vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào.
“Long Thiên Tiếu, anh điên đến mức đó sao!”
Mặc dù chưa đi ra, nhưng Bách Lý Vô Cầu đã biết người đến chính là Long Thiên Tiếu, trên thế đời này ngoại trừ người chim như Long Thiên Tiếu thì không có người nào lớn mặt như vậy, mình bị bệnh thì thôi đi, canh ba đêm khuya còn tìm người khám bệnh, một chút khách khí cũng không có.
Anh ta đã từng gặp qua vô số người, nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp người nào chó má vậy.
Nghe thấy tiếng phá cửa, Bách Lý Vô Cầu chỉ mới đi được một chiếc giày liền chạy ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài liền thấy cửa sân đã bị đá vỡ làm đôi, sắc mặt Bách Lý Vô Cầu cũng tái xanh lại.
“Cứu người”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Long Thiên Tiếu, cái cửa này là sao, là anh làm hả?”
Nhìn thấy cửa sân của mình bị đá vỡ tan tành, tấm biển “Vô Cầu trai giới” cũng bị giẫm vỡ làm đôi, anh ta giận đến thở hắt lên.
“Anh nói cái này? Không đạp cửa thì làm sao tôi tiến vào được? Tôi nói tôi trèo tường vào, anh có tin không?”
Long Thiên Tiếu đứng dưới mưa, mặt dày mày dạn nói, lúc này mưa đã nhỏ đi nhiều, hai người cách nhau không quá xa nên hoàn toàn có thể nghe rõ lời nói của đối phương.
“Long Thiên Tiếu, anh cái đồ lưu manh, thổ phỉ, cặn bã xã hội, anh quả đúng không phải người mà, anh bồi thường cửa, bồi thường biển hiệu cho tôi”.
Nghe được những lời này, Bách Lý Vô Cầu lớn tiếng chửi mắng, bởi vì quá tức giận, anh ta hụt hơi thở hổn hển, thậm chí còn chuẩn bị vô số lời nói ác độc, chuẩn bị nguyền rủa Long Thiên Tiếu, mắng chết Long Thiên Tiếu tên khốn kiếp này.
“Cứu người”.
Long Thiên Tiếu vẫn nói ra hai chữ kia.
“Không cứu, cút, nói thế nào cũng không cứu. Mau cút nhanh, độc của tôi không giết chết anh được nhưng vẫn giết chết được người anh bế trong ngực đấy!”
Bách Lý Vô Cầu với bộ dạng không muốn thương lượng thêm, lớn tiếng nói.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không còn cách nào, chỉ thuận bước đi về phía Bách Lý Vô Cầu.
“Long Thiên Tiếu, anh muốn làm gì, anh đừng có qua đây, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ kêu lên đấy”.
Bách Lý Vô Cầu nhìn thấy Long Thiên Tiếu đi tới, trong nháy mắt trở nên luống cuống, phải biết rằng người đàn ông này là một kẻ điên, mà một kẻ điên thì có thể làm bất cứ điều gì.
Long Thiên Tiếu bế Lục Thanh Dao đứng trước mặt Bách Lý Vô Cầu.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh”.
Long Thiên Tiếu nhìn Bách Lý Vô Cầu với bộ dạng nghiêm túc nói, rồi lại đi về phía trước hai bước.
“Bùm”
Long Thiên Tiếu trực tiếp đá thẳng vào cửa phòng ngủ của Bách Lý Vô Cầu, toàn bộ cánh cửa ngay lập tức vỡ vụn.
“Long Thiên Tiếu, anh điên rồi hả, cửa là để mở, không phải để anh đá, anh có phải điên rồi không? Đừng nghĩ là tôi không dám hạ độc chết người trong ngực anh. Cái tên lưu manh, thổ phỉ, ác bá, thứ cạn bã xã hội, anh bồi thường cho tôi, cả biển hiệu của tôi nữa”.
Bách Lý Vô Cầu cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, nếu có thể anh ta đã hạ độc chết Long Thiên Tiếu hàng ngàn vạn lần rồi.
Thứ khốn kiếp đó, dù cho có chết mười vạn tám ngàn lần anh ta vẫn không hết hận, thật đáng chết mà.
Chỉ thấy Long Thiên Tiếu đi vào phòng Bách Lý Vô Cầu, đến bên giường của Bách Lý Vô Cầu đặt Lục Thanh Dao xuống đó, còn tốt bụng đắp chăn cho cô bé.
“Long Thiên Tiếu, anh làm cái gì đấy?”
Bách Lý Vô Cầu như chết lặng, tên này đầu óc có vấn đề sao?
“Người đã đặt ở đây rồi, có cứu hay không tùy anh!”
Long Thiên Tiếu mặt dày mày dạn nói xong liền xoay người rời đi.
“Long Thiên Tiếu anh đang đùa giỡn lưu manh đấy có biết không? Anh làm như vậy thật không phong độ, tốt xấu gì anh cũng là cao thủ, sao không có chút phong thái nào của cao thủ vậy!”
Bách Lý Vô Cầu cũng không còn gì để nói nhưng Long Thiên Tiếu đã đi ra ngoài.
“Biết rồi, tôi là lưu manh, không phải cao thủ gì đó, người có cứu hay không tùy anh, chỗ này của anh nếu mai có người chết tôi sẽ báo cảnh sát. Cho dù anh không có chuyện gì thì chí ít cũng phải chịu tai tiếng, tự anh nghĩ đi!”
Giọng nói của Long Thiên Tiếu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nghe được gì nữa.
Lúc này một căn phòng khác trong sân nhỏ cũng sáng đèn, Tiểu Nhị ngáp một cái rồi từ trong phòng bước ra ngoài.
Lúc đi qua sân cậu ta nhìn thấy cửa sân bị phá vỡ, tấm bảng ghi chữ “Vô Cầu trai giới” trên cửa cũng bị rơi xuống đất, nó bị gãy làm đôi, lại còn dính đầy bùn đất. Trong lòng cậu ta có chút kinh ngạc.
Tấm bảng đó là tâm huyết của thầy, đi đâu cũng phải mang theo, nói là nhà thư pháp nào đó viết mấy chữ kia, căn bản không đo đếm bằng tiền được.
Cậu ta đi về phía phòng của thầy, vừa bước đến trước cửa lại phát hiện cửa phòng cũng bị vỡ tan tác.
Tiểu Nhị lại càng kinh ngạc hơn, mẹ tôi ơi, giờ là canh ba đêm khuya rồi, không phải có trộm đột nhập chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK