Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có chút nào. Nhưng tôi nhớ rằng, hôm đó hai học trò của anh tàn sát bốn phương, nhưng cũng bị thương nặng. Tôi tự hỏi, ít nhất bọn họ cũng phải nằm trên giường hai ba tháng, mới qua một tuần mà bọn họ đã hồi phục rồi. Phải biết rằng, Hồ Lục- thuộc hạ của tôi và đám người phe Phương Thắng Thiên giờ này vẫn đang nằm trong bệnh viện".  
 
Lôi Hổ sửng sốt hồi lâu mới nói.  
 
Hồ Lục là người bị thương nặng nhất, hắn ta ít nhất phải nằm nghỉ nửa năm.  
 
"Hồ Lục đó, chỉ cần dùng phương pháp thở trị liệu của tôi và kiên trì thực hiện mỗi ngày, một hai tháng sau sẽ có thể xuống giường đi lại".  
 
Long Thiên Tiếu cũng nhớ tới cái người có tình tính nóng nảy Hồ Lục đó, thương thế của hắn ta nghiêm trọng nhất, theo tình trạng bệnh lý hiện tại, nửa năm nữa cũng không thể xuống giường.  
 
"Thần kì vậy sao?"  
 
Con ngươi mắt Lôi Hổ sắp rơi ra, hắn ta vô cùng tò mò, trên đời này còn có phương pháp chữa bệnh bằng hơi thở thần kì như vậy hả? Tuy nhiên, nghĩ tới hai cô bé đó đã đánh bại rất nhiều võ sĩ chuyên nghiệp dựa vào võ công Thái Cực Quyền, hắn ta cũng có chút tin tưởng.  
 
Trên thế giới này không thiếu cái lạ, anh Long trước mắt lại càng khiến người ta khó nắm bắt.  
 
"Tôi có thể dạy cho các anh. Nhưng, không thể tùy tiện truyền cho người ngoài, chỉ truyền cho người anh tin tưởng, phương pháp chữa bệnh bằng hơi thở này không chỉ có thể chữa lành và phục hồi vết thương, nếu kiên trì sử dụng, còn có thể nâng cao sức mạnh ở một mức độ nhất định".  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.  
 
"Được, anh Long yên tâm, anh tin tưởng Lôi Hổ tôi, Lôi Hổ tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của anh!"  
 
Lôi Hổ khí phách nói.  
 
"Anh theo tôi. Tìm cho tôi một gian phòng yên tĩnh, tôi sẽ truyền phương pháp cho anh, phương pháp không khó, chỉ cần anh có năng lực nhận thức bình thường, trong vòng nửa giờ là có thể học được".  
 
Long Thiên Tiếu nói.  
 
"Được, anh Long, mời đi lối này".  
 
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ cũng nói.  
 
"Đúng rồi, đám người các cậu, nghe cho kĩ này, tôi và anh Long ra ngoài có chút chuyện. Những người ở lại đây đều là đàn bà con gái nhà anh Long, nếu các cậu mượn rượu làm ra những hành động vô lễ, Lôi Hổ tôi sẽ giết không tha".  
 
Lôi Hổ nhớ tới cái gì đó, hắn ta lại nói với đám người.  
 
"Đại ca yên tâm!"  
 
Nghe thấy thế, đám người ào ào nói.  
 
Lúc này, Lôi Hổ mới ra ngoài, hai người một trước một sau bước vào một căn phòng yên tĩnh.  
 
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng 20 phút sau.  
 
Lúc này, Lôi Hổ mới tỉnh lại sau khi nhắm mắt định thần, hắn ta cảm giác mình đã hoàn toàn tỉnh rượu.  
 
"Anh Long, sau một vòng vận hành theo phương pháp thở của anh, tôi cảm thấy khí huyết của mình đã trơn tru hơn rất nhiều, hơn nữa, tôi cũng tỉnh rượu rồi. Tuyệt, quả thực quá tuyệt".  
 
Sau khi tỉnh lại, Lôi Hổ nói với Long Thiên Tiếu.  
 
"Vậy anh học được rồi, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây".  
 
Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.  
 
"Anh Long, tôi vẫn chưa có thông tin liên lạc của anh!"  
 
Lúc này, Lôi Hổ lại nói. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền dừng lại, hai người trao đổi thông tin liên lạc với nhau.  
 
"Như vậy là được rồi, sau này có gì không hiểu mong anh Long chỉ bảo thêm".  
 
Lấy được thông tin liên lạc của Long Thiên Tiếu, Lôi Hổ vui vẻ nói.  
 
"Ừm".  
 
Long Thiên Tiếu chỉ đáp lại một tiếng.  
 
"Đúng rồi, trước đây tôi từng nói, dù trận đấu lần này anh Long thua hay thắng, chúng tôi đều sẽ đưa cho anh khoản thù lao 10 triệu tệ để cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong trận đấu lần trước, anh Long cho tôi xin số tài khoản ngân hàng, tôi sẽ kêu người chuyển cho anh".  
 
Lôi Hổ nhớ ra điều gì đó, sau đó nói với Long Thiên Tiếu.  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nhớ lại.  
 
"Tôi đưa anh số tài khoản này, anh chuyển vào đó là được, đây là số tài khoản của vợ tôi".  
 
Long Thiên Tiếu gõ vào điện thoại, sau đó gửi cho Lôi Hổ.  
 
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ kêu người chuyển".  
 
Nghe thấy thế, Lôi Hổ liền nói.  
 
Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó anh đứng dậy bước ra ngoài, Lôi Hổ đã có được phương pháp trị liệu bằng hơi thở, hắn ta như bắt được vàng, vui vẻ đi ra ngoài cùng Long Thiên Tiếu.  
 
Lúc này, Cố Tuyết Cầm, Lục Thanh Dao và Tần Tiểu Manh đang ăn uống nói chuyện phiếm, bên cạnh bọn họ là một người đàn ông to lớn như tháp sắt.  
 
Người này tên là Cao Bá.  
 
"Cao Bá, tên nhóc cậu đứng đây làm gì?"  
 
Thấy Cao Bá như tháp sắt đứng ở đó, Lôi Hổ liền hỏi.  
 
"Đại ca, anh cũng biết rồi đó, em mà uống rượu vào là trở thành kẻ vô dụng ngu ngốc. Cho nên em không uống nữa, em đứng ở đây, không phải là tuân theo chỉ thị của anh, bảo vệ phụ nữ nhà anh Long sao? Đám chó má này đều uống rất nhiều rồi".  
 
Cao Bá có chút thật thà gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.  
 
"Cảm ơn".  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại nói với Cao Bá, người này trông có vẻ thật thà chất phác, nhưng lòng dạ lại sáng ngời, lúc này, còn có thể giữ được cái đầu tỉnh táo, chứng tỏ cậu ta không giống những người bình thường.  
 
"Anh Long khách sáo rồi, đều là những việc tôi nên làm mà".  
 
Cao Bá nở nụ cười hiền hậu, sau đó nói. Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ gật gật đầu. Cũng vào lúc này, anh nhìn sang một bên, anh thấy một người mặc áo đen đang uống rượu giải sầu, uống hết bát này đến bát khác.  
 
Người đó tên là Hắc Lang, Long Thiên Tiếu cũng có chút ấn tượng, mỗi tên thuộc hạ của Lôi Hổ đều có tính cách riêng.  
 
"Anh Long không cần phải để ý, tên nhóc Hắc Lang là như vậy, thích uống rượu giải sầu một mình".  
 
Lôi Hổ cũng chú ý tới ánh mắt của Long Thiên Tiếu, vì vậy hắn ta cười ha hả nói.  
 
"Chúng tôi còn có chuyện, chúng tôi về trước đây".  
 
Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ.  
 
"Anh Long và chị dâu đi thong thả. Người đâu, tiễn anh Long".  
 
Lôi Hổ nói.  
 
"Đi thôi!"  
 
Long Thiên Tiếu nói với ba người Cố Tuyết Cầm, nói xong, anh đi trước một bước, nghe thấy vậy, ba người cũng lần lượt đi theo.  
 
"Anh Lôi, không cần tiễn nữa đâu".  
 
Long Thiên Tiếu nói với đám người Lôi Hổ.  
 
"Phải tiễn chứ, hôm nay, nói cho cùng là Lôi Hổ tôi mang ơn anh, đại ân đại đức, suốt đời khó quên".  
 
Lôi Hổ khí phách nói, hắn ta dẫn theo một đám người trực tiếp tiễn Long Thiên Tiếu đến cửa, cho đến khi Long Thiên Tiếu lên xe mới thôi.  
 
Long Thiên Tiếu lên xe rồi nghênh ngang rời đi, thấy xe của Long Thiên Tiếu biến mất trong tầm mắt, nụ cười trên mặt Lôi Hổ cũng chìm xuống.  
 
"Đi, chúng ta về thôi".  
 
Lôi Hổ nói với đám người.  
 
"Tôi đọc đến tên ai, người đó vào phòng họp cho tôi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với các cậu".  
 
Lôi Hổ vừa đi vừa nói, nói xong, hắn ta liền đọc ra một loạt tên, nghe thấy vậy, người được đọc tên cũng đi theo Lôi Hổ vào phòng họp.  
 
Bởi vì Long Thiên Tiếu uống quá nhiều rượu nên Cố Tuyết Cầm không cho anh lái xe, mà để Tần Tiểu Manh lái.  
 
Thật ra, Long Thiên Tiếu vẫn chưa say, dường như uống nhiều rượu như vậy cũng không có ảnh hưởng gì tới anh.  
 
"Lôi Hổ đó, rốt cuộc là ai, bây giờ có thể nói chưa?"  
 
Lúc này, Cố Tuyết Cầm hỏi. Từ giọng điệu của Lôi Hổ, cô ít nhiều hiểu được một chút, nhưng không phải là tất cả. Bây giờ, cô có chút tò mò nên cố ý hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK