“Vì vậy, điều tôi muốn biết là cậu Long đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, một khi Tây Thành và Nam Thành liên minh thì chúng ta phải ứng phó thế nào”.
Tần Viễn Lâm tiếp tục nói.
“Tôi có cảm giác Tây Thành và Nam Thành sẽ không hợp tác với nhau”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười nhạt, sau đó đáp. Trực giác của anh trước giờ vẫn rất chuẩn, nhưng anh chưa từng dựa vào trực giác để làm việc, anh không muốn mọi chuyện đều dựa theo cảm giác mơ hồ.
“Nếu như thật sự liên minh thì sao?”
Tần Viễn Lâm lại hỏi.
“Liên minh lại cũng không sợ, bọn họ không phải là đối thủ của tôi. Thành phố Lâm Giang trong mắt tôi thực sự vô cùng nhỏ”.
Long Thiến Tiếu lắc đầu đáp. Tần Viễn Lâm nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, có lẽ do ông ta nghĩ nhiều, thực lực Long Thiên Tiếu thâm sâu khó lường, lẽ nào lại sợ Nam Thành và Bắc Thành?
“Còn một việc chính là sau khi nhà họ Vương bị phá sản, hai trong ba gia tộc lớn là nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác. Nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan đều có giao thiệp rộng rãi với bên ngoài, nghe nói hai gia tộc đó còn có ý định liên hôn. Người con gái lớn nhà họ Lăng, Lăng Khuynh Tuyết là cô con gái duy nhất của ông chủ nhà họ Lăng, Lăng Chí Viễn. Lăng Khuynh Tuyết 25 tuổi, nhan sắc khuynh nước khuynh thành. Năm đó cùng với cô Cố trở thành tuyệt sắc song kiều tại thành phố Lâm Giang.
Chỉ là sau này Lăng Khuynh Tuyết ra nước ngoài du học, dần dần phai nhòa đi trong mắt mọi người, mọi người cùng dần quên mất cô ta. Lăng Khuynh Tuyết du học nhiều năm, tài năng có tiếng, rất được nhà họ Lăng kỳ vọng. Theo tin tức mà tôi có được, cô ta gần đây đã trở về thành phố Lâm Giang rồi”.
Tần Viễn Lâm chậm rãi nói.
“Nhà Thượng Quan thì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Thượng Quan Bác Văn nhà Thượng Quan năm nay 28 tuổi. Cũng là một thanh niên tài hoa có tiếng tại thành phố Lâm Giang, năm 18 tuổi, nhà Thượng Quan đã giao toàn bộ gia sản cho anh ta quản lý. Nghe nói, Thượng Quan Bác Văn từ nhỏ đã được ông cụ nhà Thượng Quan xem là chủ nhân tương lai của gia tộc Thượng Quan mà dốc lòng bồi dưỡng. Thượng Quan Bác Văn cũng không phụ lòng mọi người, sau khi tiếp quản chuyện kinh doanh, có thể nói sản nghiệp nhà họ không ngừng phất lên”.
Tần Viễn Lâm tiếp tục nói.
“Là kim đồng xứng với ngọc nữ”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Người ngoài có thể nói là như vậy, hơn nữa, hai gia đình cũng có ý định tác hợp. Thượng Quan Bác Văn cũng coi Lăng Khuynh Tuyết là vợ tương lai của mình, nhưng Lăng Khuynh Tuyết tính cách kiêu ngạo, dường như có ý coi thường Thượng Quan Bác Văn. Tuy nhiên chuyện hôn nhân của con cái trong những gia đình lớn trước giờ vẫn do bố mẹ định đoạt”.
Tần Viễn Lâm có chút cảm khái nói.
“Tần Tiểu Manh cũng giống vậy sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy đột ngột nói ra một câu, anh chỉ đơn thuần tò mò nên hỏi.
“Haha, cậu Long, Tần Viễn Lâm tôi dù có tán gia bại sản cũng không lấy con gái mình ra đổi lấy tiền tài quyền thế đâu”.
Tần Viễn Lâm vừa nghe vậy cười lớn và nói.
“Vì vậy, vẫn có sự khác biệt tùy từng người”.
Long Thiên Tiếu như nhìn ra điều gì đó và nói.
“Không thể phủ nhận rằng cậu Long nói không sai. Tôi nói mấy chuyện này với cậu Long chỉ muốn nói có khả năng cao hai gia đình họ sẽ hợp tác. Nếu như vậy, bất luận là thế lực ngoài ánh sáng hay thế lực ngầm, tất cả đều có thể bị đảo lộn. Biến số về tương lai rất lớn, hy vọng cậu Long chuẩn bị sẵn sàng”.
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Ông chắc cũng cảm nhận được, tôi muốn đạt được một số thứ từ những gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang. Tất nhiên, tôi không khẳng định thành phố Lâm Giang tồn tại thứ mà tôi muốn. Tuy nhiên không thể ngăn cản tôi nghi ngờ khám phá, tìm tòi thêm”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi tin tưởng năng lực vững chắc của cậu Long, sẽ không tùy tiện buông bỏ. Gần đây ở bên ngoài tôi có nghe ngóng được một vài chuyện. Ngày tháng tới ở thành phố Lâm Giang có thể vẫn sẽ yên bình giống hôm nay, nhưng thực sự sóng ngầm đã dậy lên ít nhiều, không ai có thể nói rõ ràng được. Nếu như trong tay cậu Long có được sức chiến đấu lớn mạnh, chúng ta vẫn có thể làm được nhiều điều”.
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Ông nói không sai”.
Long Thiên Tiếu gật đầu, nói tới đây, Long Thiên Tiếu đã nghĩ ra vô số điều.
Chuyện của 5 năm trước, anh đến giờ luôn muốn điều tra lại không cách nào ra tay. Những người ẩn nấp trong bóng tối giống như không khí vậy, không thể nào chạm tới cũng không thể nhìn ra được hình thù.
Nếu đã như vậy, anh chỉ có thể khiến cho mình ngày càng lớn mạnh, sau đó mở đường xông lên, cho đến khi anh tìm được thứ mà anh muốn.
“Tôi dự định tối nay sẽ tổ chức một buổi họp báo, thông báo việc thành lập công ty, chuyện thành lập một công ty cần phải tạo ra đòn bẩy”.
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Được, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây”.
Long Thiên Tiếu đồng tình. Tần Viễn Lâm cũng không có ý định giữ anh lại, chỉ gật nhẹ đầu, Long Thiên Tiếu xuống xe trở về xe của mình.
Để ý thời gian cũng đã hơn 4 giờ, anh không có ý định quay về tập đoàn Long Đằng nữa, lúc này vừa vặn đến giờ đi đón Cố Tuyết Cầm. Nhưng nghĩ tới việc Cố Tuyết Cầm có thể đã tự lái xe đến tập đoàn Cố Thị, anh liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô.
“Em lái xe đi làm phải không, anh bây giờ trực tiếp đi đón Tiểu Tịch nhé”.
Long Thiên Tiếu nhấn phím gửi tin nhắn đi.
“Không cần đón Tiểu Tịch nữa, em đã đón rồi, anh về nhà đi! Hôm nay Tiểu Tịch có hoạt động ngoại khóa nên tan học sớm, em đúng lúc ra ngoài có chút chuyện đi ngang qua nhà trẻ nên đón cô bé đến công ty luôn”.
Cố Tuyết Cầm trả lời qua tin nhắn.
“Hai người đã ở nhà rồi sao?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Đúng vậy, xong việc ở công ty em và Tiểu Tịch về nhà trước rồi”.
Cố Tuyết Cầm hồi âm.
“Vậy anh về nhà”.
Long Thiên Tiếu trả lời. Sau đó liền khởi động xe đi về hướng nhà mình.
Đợi đến lúc Long Thiên Tiếu về đến nhà cũng đã hơn 5 giờ. Quả nhiên, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch đã ở nhà rồi.
Lúc này Cố Tuyết Cầm có lẽ đang ở trong phòng, Tiểu Tịch ở phòng khách đọc sách với Cố Vân Sơn, hơn nữa còn là sách lịch sử, xem bộ dạng dường như Long Tiểu Tịch vô cùng phấn khích.
“Bố, trán của bố có cần đến bệnh viện kiểm tra lại không?”
Long Thiên Tiếu nhìn phần trán bị băng bó của Cố Vân Sơn liền hỏi.
“Không cần đâu, Tuyết Cầm đã giúp bố xử lý ổn rồi, cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì”.
Cố Vân Sơn lắc lắc đầu.
“Bố, chị Tuyết Cầm đang đợi bố ở trong phòng đó, chị nhắc tới bố cả ngày nay rồi”.
Lúc này Long Tiểu Tịch nói với Long Thiên Tiếu.
“Nhắc tới bố cả ngày? Nhắc tới bố làm gì?”
Long Thiên Tiếu thắc mắc hỏi.
“Chị ấy cho rằng bố ra ngoài làm chuyện mờ ám”.
Long Tiểu Tịch đâm chọc đáp.
“Không phải chứ, chắc chắn con đang lừa bố”.
Long Thiên Tiếu lườm Long Tiểu Tịch một cái, tức giận nói.
“Bố không tin thì thôi”.
Long Thiên Tiếu bày ra bộ dạng không quan tâm, nói xong liền dựa vào đầu gối Cố Vân Sơn tiếp tục đọc sách.
Long Thiên Tiếu nghe vậy trực tiếp đi lên tầng, tiến vào phòng.
Vừa vào tới phòng, anh phát hiện ra Cố Tuyết Cầm đã tắm rửa xong xuôi, đôi chân đặt trong chăn, đang xem tài liệu cầm trên tay.
“Anh lại đây”.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu bước vào, Cố Tuyết Cầm nói với anh, Long Thiên Tiếu tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bước tới.