"Anh Long, cô Cố”.
Lôi Hổ đi ra ngoài nghênh đón thì thấy Long Thiên Tiếu đi tới, vì thế chắp tay, sau đó nói.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười thăm hỏi, xem như lời chào hỏi.
Lúc nhìn Cố Tuyết Cầm, Lôi Hổ có chút kinh ngạc, hắn ta nhớ rõ trước đó trên mặt Cố Tuyết Cầm có hai dấu tay, nhưng giờ phút này đây dấu tay đã biến mất, nhìn sơ qua Cố Tuyết Cầm hoàn toàn không bị gì, quả là thần kỳ.
"Người đâu?"
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ hỏi.
"Anh Long, cô Cố, ở bên này”.
Lôi Hổ nói với Long Thiên Tiếu, nói xong liền đi trước dẫn đường, đi về nơi giam giữ Cố Thiếu Duy.
Lúc đến nơi, Lôi Hổ đích thân chủ động mở cửa, dáng vẻ của Cố Thiếu Duy lúc này có chút thê thảm.
Khóe môi có vết máu, sắc mặt trắng bệch, suy yếu đến cực điểm, xem ra bị hành hạ không nhẹ.
Lúc nhìn thấy Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, mắt Cố Thiếu Duy sáng ngời cả lên.
"Chị, cứu em, cứu em, em biết sai rồi”.
Cố Thiếu Duy dùng giọng nói yếu ớt để nói.
Cố Tuyết Cầm thấy vậy, khóe miệng cũng nâng thành một đường cong trào phúng, cảm giác tuyệt vọng tối qua, giờ phút này ký ức đó trong cô vẫn còn như cũ. Bây giờ cậu ta có thể cầu xin mình buông tha cho cậu ta, nhưng đêm qua cậu ta hoàn toàn không cho cô một cơ hội để cầu xin. Hoàn toàn không do dự ném người chị ruột là cô vào trong đống lửa.
"Tôi không phải chị của cậu, tôi không có người em như cậu”.
Một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, tình cảm và máu thịt tình thân đều bị tiêu hao sạch sành sanh rồi.
"Là em nhất thời hồ đồ, bị lợi ích làm mê muội mới làm ra chuyện như vậy. Xin chị để bọn họ buông tha em đi, em sai rồi, về sau em không dám như vậy nữa”.
Cố Thiếu Duy trông như sắp khóc, cầu xin nói.
"Gỡ dây thừng cho cậu ta”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu lại lên tiếng, Lôi Hổ và Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đều nhìn về phía Long Thiên Tiếu bằng ánh mắt khó hiểu.
Long Thiên Tiếu muốn tha cho Cố Thiếu Duy sao? Nó không giống với cách làm việc của Long Thiên Tiếu!
"Nếu cậu ta đã yêu cầu, vậy thì cho cậu ta bày ra dáng vẻ cầu xin, mặc sức cầu xin”.
Long Thiên Tiếu nói với ngữ khí thản nhiên, đàn em của Lôi Hổ nghe vậy liền bước lên gỡ dây thừng cho Cố Thiếu Duy, sau khi dây thừng được gỡ ra, cả người Cố Thiếu Duy nhào xuống đất.
"Chị, anh rể, cầu anh chị tha cho em, em sai rồi, em quỳ với hai người”.
Cố Thiếu Duy cố sức nói, sau khi nếm thử mánh khóe của đám đàn em dưới tay Lôi Hổ, Cố Thiếu Duy phát hiện mình căn bản không chịu được, huống hồ cậu ta cũng không phải người cứng rắn gì.
"Cậu có từng nghĩ tình cảnh của tôi tối qua với tình cảnh hiện tại của cậu giống nhau sao? Đó chính là một hố lửa, vậy mà cậu hoàn toàn không do dự mà đẩy tôi vào. Cậu là em ruột của tôi, từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng đánh cậu, từ cấp ba tới lúc học đại học, tất cả các chi phí của cậu đều do tôi cho cậu, tiền lương của tôi đa phần đều dùng lên người cậu. Tôi từng nghĩ rằng cậu là người thân của tôi, là người thân mà tôi hoàn toàn có thể tin tưởng được. Nhưng tôi nhầm rồi, sai một cách thái quá”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Thiếu Duy, nói với vẻ mặt trào phúng. Lòng của cô đã muốn chết lặng, đối với người như vậy, cô đã không còn mong chờ gì nữa rồi.
"Từ nay về sau, chúng ta không còn là chị em nữa, sống chết của cậu không liên quan đến tôi”.
Cố Tuyết Cầm lại nói.
"Chị”.
Cố Thiếu Duy ngây ngốc hô.
"Không cần gọi tôi là chị”.
Cố Tuyết Cầm lạnh lùng thốt.
"Vậy xin hai người tha cho em, em vẫn chưa muốn chết, em còn muốn sống thật tốt”.
Cố Thiếu Duy tiếp tục thoi thóp.
"Nếu cậu chết, tôi cảm thấy vợ tôi sẽ an toàn hơn, tôi làm việc, từ trước đến nay luôn trừ cỏ tận gốc”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói với ngữ khí lạnh lùng. Đối người như Cố Thiếu Duy, có thể làm ra chuyện bán đứng chị mình thì có chuyện gì cậu ta không làm được chứ?
"Không, đừng giết em, em sai rồi, đừng giết em, nể tình chúng ta là người một nhà mà tha cho em một mạng đi, em xin anh”.
Cố Thiếu Duy liều mạng dập đầu với Long Thiên Tiếu, cầu xin nói.
"Thật sự là đồ vô dụng”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói với vẻ mặt trào phúng. Một tay nhấc Cố Thiếu Duy lên, trực tiếp ném cậu ta sang một bên. Nếu không vì Cố Tuyết Cầm thì anh sẽ không do dự mà kết thúc mạng chó của tên ngu ngốc này.
"Đại ca”.
Lúc này, có một tên đàn em đi đến.
"Chuyện gì?"
Lôi Hổ nghe vậy liền hỏi. Tên đàn em kia nghe vậy liền nhìn Long Thiên Tiếu, có chút kiêng kỵ.
"Anh Long là người của mình. Có gì thì cứ nói, có gì không nói được?"
Lôi Hổ khẽ cau mày, nhẹ giọng quát một tiếng.
"Là như thế này, bên ngoài có một người phụ nữ muốn vào nói là anh Long bảo bà ta tới. Nói mình là mẹ của Cố Thiếu Duy, bà ta muốn gặp Cố Thiếu Duy”.
Tên đàn em kia nghe vậy liền kể tỉ mỉ lại một lần.
"Dẫn bà ta vào”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lạnh lùng nói.
"Vâng, anh Long”.
Tên đàn em kia nghe xong liền bước ra ngoài, không bao lâu liền dẫn theo một người phụ nữ đi vào.
"Thằng vô dụng này”.
Lúc nhìn Vương Mỹ nhìn thấy Long Thiên Tiếu liền la hét ồn ào.
"Cố Tuyết Cầm, cô cũng ở đây”.
Lúc nhìn thấy Cố Tuyết Cầm, Vương Mỹ tiếp tục nói, chỉ là khi Cố Tuyết Cầm nhìn thấy Vương Mỹ lại không nói một lời. Đối với cặp mẹ con này, cô đã không còn chút cảm giác nào khác.
"Con trai, con trai, con sao thế, ai đánh con thành ra như vậy?"
Lúc này, Vương Mỹ lại nhìn thấy Cố Thiếu Duy bị đánh té trên đất, vội vàng xông đến, sốt ruột nói.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng của Cố Tuyết Cầm nâng lên thành một nụ cười trào phúng.
Cho tới hôm nay, cô mới chính thức hiểu được, trong lòng Vương Mỹ, bà ta chỉ có môt đứa con trai, người bà ta để ý chỉ có Cố Thiếu Duy, hoàn toàn không có đứa con gái này.
Bà ta biết rõ tối qua xảy ra chuyện gì nhưng lại không quan tâm gì đến cô.
Chẳng qua, điều này cũng không có gì sai, chuyện hôm qua vốn dĩ là do bọn họ bày ra, hơn nữa ngoài mặt lấy lí do hay ho là muốn tốt cho mình, dồn nhiều tâm tư suy đi tính lại.
Nói là dồn nhiều tâm tư suy đi tính lại, nhưng trên thực tế, bản thân cô chỉ là là công cụ để bà ta kết thân với nhà giàu, thỏa mãn dục vọng bản thân mà thôi.
"Người, là do tôi đánh”.
Long Thiên Tiếu thấy một màn như vậy, nói bằng ngữ khí thản nhiên.
"Long Thiên Tiếu, cậu!"
Vương Mỹ nghe vậy, nhìn về phía Long Thiên Tiếu, cắn răng nói.
"Tôi làm sao?"
Long Thiên Tiếu nói với vẻ mặt trào phúng.
"Long Thiên Tiếu, thằng vô dụng nhà cậu, cậu chết chắc rồi. Chuyện hôm qua là do cậu ba nhà họ Vương bảo nó làm, con trai tôi làm thay cậu ba Vương, cậu đánh con trai tôi thành ra như vậy, cậu ba sẽ không tha cho cậu đâu, nhà họ Vương cũng sẽ không tha cho cậu”.
Vương Mỹ nghe vậy liền chỉ vào người Long Thiên Tiếu, la hét om sòm lên.
"Mẹ, con hỏi mẹ một câu”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm đứng dậy, sắc mặt vô cùng bình thản.
"Mẹ biết rõ chuyện tối hôm qua đúng không, tất cả đều do các người sắp đặt có đúng không?"
Cố Tuyết Cầm lạnh lùng hỏi, thực ra trong lòng cô đã có đáp án từ lâu nhưng cô vẫn hỏi. Cô thực sự không thể tin được, một người là mẹ ruột mình, một người là em trai ruột nhưng lại liên kết đẩy cô vào hố lửa.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !