“Ha ha ha, cậu Long nói hay lắm, tôi rất thích nghe”.
Tần Viễn Lâm nghe xong vô cùng đắc ý đáp.
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy được mười ngàn tệ này”.
Sở Uyển Tình nghe xong liền vui vẻ nói, sau đó kéo Lương Giai về phía con sông nhỏ bên dưới sườn núi, Lương Giai không còn cách nào khác, đành để Sở Uyển Tình kéo đi.
Mang theo hai ba bộ dụng cụ câu cá, Sở Uyển Tình và Lương Giai đi xuống.
“Chị gấp gì chứ, chị có kinh nghiệm câu cá mùa thu không?”
Lương Giai bị lôi đi, có hơi bất lực nói.
“Không lẽ cô không muốn lấy mười ngàn tệ sao? Là mười ngàn tệ đó, chúng ta làm việc cả nửa năm cũng không kiếm được nhiều như vậy”.
Khi Sở Uyển Tình nghe xong, cô ấy vô cùng kinh ngạc nói.
“Muốn chứ”.
Lương Giai đáp.
“Vậy thì được rồi”.
“Nhưng, chị có biết câu cá mùa thu không?”
Lương Giai hỏi.
“Không biết, sao vậy?”
“Ở đây có rất nhiều người dày dặn kinh nghiệm. Chị muốn bỏ túi mười ngàn tệ, vậy tại sao không đi học hỏi chồng chị Tuyết Cầm một chút?”
Lương Giai nghe xong liền rất chắc chắn nói.
“Tại sao phải hỏi anh ta? Sao cô biết anh ta có kinh nghiệm?”
Sở Uyển Tình nghe thấy vậy liền hỏi ngược lại.
“Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ rất có kinh nghiệm. Tôi luôn cảm thấy anh ấy biết rất nhiều thứ. Bất kể là làm gì, anh ấy đều vô cùng bình tĩnh và tự tin”.
Lương Giai nghe xong liền khen ngợi nói.
“Chậc chậc chậc, Lương Giai, không phải là cô thích anh ta rồi đấy chứ? Cô hỏi xem Cố Tuyết Cầm có đồng ý không?”
Sở Uyển Tình nói với giọng hơi tán thưởng.
“Nói nhảm gì vậy, chị nói be bé thôi, nếu để chị Tuyết Cầm nghe thấy những lời này thì không phải sẽ hiểu lầm sao?”
Lương Giai vỗ vai Sở Uyển Tình, không vui nói. Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, nhưng lại có cái miệng mà hễ mở miệng ra là nói lung tung.
“Xời, cậu ấy không có nhỏ nhen như vậy đâu. Chúng ta chọn chỗ này, tôi thấy chỗ này nhất định sẽ có rất nhiều cá”.
Sở Uyển Tình đi đến một nơi rồi đặt đồ đạc xuống, sau đó nói với Lương Giai.
“Hai người chưa từng nghe câu nước trong quá thì không có cá sao? Chỗ này không thích hợp câu cá, thấy chỗ kia không, và cả chỗ kia nữa? Những chỗ đó đều tốt hơn chỗ này”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu bước xuống nói với hai người bọn họ. Vừa nói, anh vừa chỉ vào nơi thượng nguồn và hạ lưu.
“Chết tiệt, tôi không tin, nước ở đây trong như vậy, môi trường tốt như vậy. Nếu tôi là một con cá, tôi cũng sẽ chọn sống ở một nơi như vậy”.
Khi Sở Uyển Tình nghe xong những lời của Long Thiên Tiếu, cô ấy lập tức phản bác lại. Long Thiên Tiếu thấy vậy, vẻ mặt không nói nên lời, Cố Tuyết Cấm đi theo sau Long Thiên Tiếu, nắm tay hai đứa trẻ, cô nghe thấy vậy liền khẽ lắc đầu.
Người phụ nữ này đúng thật là không có não.
“Được thôi, miễn là cô vui”.
Khi Long Thiên Tiếu nghe thấy lời này liền nói. Nói xong, anh đưa Cố Tuyết Cấm và hai đứa trẻ đi về phía thượng nguồn.
“Cô Sở, dựa theo kinh nghiệm câu cá hoang dã nhiều năm của tôi, nơi này không thích hợp để câu cá. Nếu cô muốn lấy được mười ngàn tệ, tôi nghĩ cô nên đổi địa điểm”.
Tần Viễn Lâm cũng đi tới, nói với Sở Uyển Tình.
“Kinh nghiệm là một chuyện, lần này tôi quyết định tìm ra lối đi riêng, tôi cảm thấy, hôm nay tôi nhất định có thể phản kích!”
Sở Uyển Tình mặt dày nói. Tần Viễn Lâm nghe vậy mỉm cười, dẫn theo Long Tiểu Tịch đi về phía hạ nguồn.
“Tôi cũng đi đây, tôi sẽ đến đó, gặp lại sau”.
Lương Giai ôm trang bị của mình, đi đến nơi mà Long Thiên Tiếu chỉ, cô thà tin tưởng vào Long Thiên Tiếu còn hơn là người phụ nữ không có não như Sở Uyển Tình.
“Đồ không có nghĩa khí”.
Sở Uyển Tình khi xong, tức giận nói.
Long Thiên Tiếu đi đến chỗ thượng nguồn, chọn chỗ nước đục, sâu, có nhiều cây cỏ.
“Ở đây thực vật rất phong phú, nước cũng đủ sâu, dòng chảy thì tương đối nhẹ, thậm chí đã hình thành một dòng chảy tĩnh, chính là điểm tụ tập của cá”.
Long Thiên Tiếu ngồi xuống rồinói. Nghe vậy, Cố Tuyết Cấm cũng di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi bên cạnh Long Thiên Tiếu, còn Long Tiểu Tịch và cô bé mập đang chơi ở bên cạnh.
“Không phải anh có chuyện muốn bàn bạc với Tần Viễn Lâm ư? Sao lại một mình bỏ đi?”
Cố Tuyết Cấm ngồi xuống và hỏi.
“Có thực mới vực được đạo chứ, đúng không?”
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói. Nói xong, anh liền bắt đầu chuyên tâm câu cá.
Anh đã quên mất không biết đã bao nhiêu năm, bản thân không có cuộc sống nhàn hạ như thế này, hôm nay tâm trạng của anh vô cùng thư thái.
Khó khăn lắm, cuối cùng anh cũng đã bố trí xong một vài chiếc cần câu.
Buông cần câu chưa được bao lâu, chiếc phao trên mặt nước liền di chuyển.
“Động đậy rồi kìa”.
Cố Tuyết Cấm thấy chiếc phao của một chiếc cần câu di chuyển, cô hơi kích động hét lên. Không ngờ vừa mới buông cần câu mà đã có thu hoạch. Long Thiên Tiếu thấy vậy liền từ từ thu cần câu lại, cảm giác như có thứ gì đó kéo lại, anh liền biết là cá đã cắn câu, hơn nữa còn cắn rất sâu.
Không lâu sau, một con cá vàng nặng khoảng 250 gam đã bị bắt.
Đây là con cá đầu tiên câu được trong ngày hôm nay.
Xem ra là vì đã chọn được chỗ vô cùng thích hợp, cho nên sau đó, Long Thiên Tiếu đã câu được cực kỳ nhiều.
“Chà, được nửa thùng rồi”.
Chỉ vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ, tổng cộng phải câu được hơn 5 kg cá, đối với kết quả này, Long Thiên Tiếu rất hài lòng. Bởi vì lượng cá thu hoạch được tương đối nhiều, Cố Tuyết Cấm đặc biệt đi lấy một cái thùng rất lớn.
Long Tiểu Tịch và cô bé mập đứng cạnh cái thùng, chúng có thể nhìn thấy tình trạng bên trong chiếc thùng.
“Wow, các bạn cá thật đáng yêu!”
Long Tiểu Tịch cảm thán nói.
“Các bạn cá đáng yêu như vậy, đừng ăn các bạn ấy, được không ạ?”
Long Tiểu Tịch nhìn Cố Tuyết Cấm, với vẻ mặt chua xót.
“Không ăn cá thì ăn gì, em muốn bị đói bụng sao?”
Cố Tuyết Cấm nghe thấy vậy có hơi bất lực nói.
“Hu hu, các bạn cá thật đáng thương”.
Mắt của Long Tiểu Tịch thậm chí đã hơi đỏ, Cố Tuyết Cầm nghe xong cũng không nói nên lời. Cô ấy hiểu rất rõ Long Tiểu Tịch là một đứa trẻ háu ăn, những lời này của cô bé chỉ nghe thôi chứ nhất quyết không được cho là thật.
Sau một buổi sáng vất vả, trước mười hai giờ, cuối cùng mọi người tập trung lại và bắt đầu chia sẻ thành quả của mình.
“He he, mọi người không ngờ đúng không? Tôi đã câu được nửa thùng cá, chỗ này chắc chắn cũng phải gần 10 kg”.
Sau khi mọi người tụ họp, Sở Uyển Tình đắc ý nói.
“Mặc dù tôi không câu được nhiều, nhưng chỗ này chắc chắn ít nhất là 15 kg”.
Lương Giai nghe vậy thì chậm rãi nói.
“Chết tiệt, Lương Giai, cô kiếm chuyện đấy à?”
Sở Uyển Tình nghe xong những lời này liền lập tức sững sờ.
“Con sông này quả thực là tôm cá rất nhiều, chỉ là do chị chọn chỗ kém quá thôi”.
Lương Giai nghe vậy chỉ cười đáp.
“Nói nhảm, tôi không tin. Không phải tôi là người ít nhất đấy chứ?”
Sở Uyển Tình nghe xong, cực kỳ không phục nói.
“Chuyện này cũng thật khó nói!”
Lương Giai nghe vậy chỉ cười tủm tỉm đáp.