“Tại sao nhiều phòng như vậy đều để lại cho khách chứ?”
Long Vận Nhi nghe thấy, có chút kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy, trong nhà bình thường có rất nhiều khách đến sao?”
Tần Tiểu Manh cũng có cùng điều nghi vấn, hỏi.
“Không có đâu, trẻ con nói bừa thôi!”
Cố Tuyết Cầm mỉm cười, quay lại liếc nhìn Long Tiểu Tịch một cái, Long Tiểu Tịch còn nghịch ngợm làm mặt quỷ trêu Cố Tuyết Cầm.
“Vậy cũng tốt, em thấy Tiểu Tịch nói đúng đấy. Phòng ngủ chính trên tầng hai để cho anh và chị dâu, bố và mẹ ở dưới này, dù sao bố mẹ có tuổi rồi ở tầng trên đi lại cũng không tiện. Em ở phòng đối diện với bố mẹ, tiếp đó phòng Tiểu Tịch sẽ ở cạnh phòng của anh chị, anh chị thấy sắp xếp thế được không ạ?”
Long Vận Nhi đề nghị nói.
“Chị không có ý kiến gì”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy mặt hơi đỏ lên, rồi đáp lại. Trong mắt Long Vận Nhi, trong mắt bố mẹ Long Thiên Tiếu, chính cô và Long Thiên Tiếu đã là vợ chồng hợp pháp, nếu vẫn chia phòng ngủ, sẽ khiến mọi người cảm thấy kì quái đi?
“Anh cũng không thấy có vấn đề gì”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, đáp lại, anh nhìn thoáng qua Cố Tuyết Cầm phát hiện sắc mặt Cố Tuyết Cầm không được tự nhiên lắm, trong lòng cũng biết là vì chuyện gì?
Nếu bản thân anh và Cố Tuyết Cầm không ngủ chung một phòng, chắc chắn bố mẹ sẽ nghĩ mối quan hệ giữa hai người có vấn đề gì đó?
Dù sao cả hai cũng đã kết hôn được năm năm rồi.
“Vậy cứ quyết định thế đi, tiếp theo, mọi người có phải nên suy nghĩ một chút đến bữa cơm đầu tiên hôm nay không?”
Tần Tiểu Manh nghe vậy, cũng vui vẻ thông báo. Điều cô ấy quan tâm nhất vẫn là bữa cơm tối đầu tiên hôm nay.
Từ sau khi thưởng thức qua tay nghề của Long Thiên Tiếu, cô ấy ăn cái gì cũng không có cảm giác, cái này, chỉ mới được mấy ngày, cô ấy đã cảm thấy mình đói đến gầy rộc đi rồi, càng ngày càng gầy.
“Tiểu Tịch con và cô Vận Nhi ở nhà, bố và chị Tuyết Cầm của con ra ngoài đi chợ mua đồ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, rất lưu loát nói.
“Được, được, được, cứ sắp xếp vậy, hai người cứ yên tâm đi, nhóc con này cứ giao cho cháu”.
Tần Tiểu Manh nhảy nhót vui vẻ nói.
“Chị mới là nhóc con đấy biết chưa?”
Long Tiểu Tịch có chút ghét bỏ nhìn Tần Tiểu Manh, ủy khuất mà nói.
“Em không phải nhóc con thì là cái gì?”
Tần Tiểu Manh liếc nhìn Long Tiểu Tịch một cái, tức giận nói, bé con này, rốt cuộc cũng rơi vào trong tay cô ấy rồi.
“Anh, chị, hai người cứ đi mua đồ ăn đi, còn trong nhà cứ để em”.
Long Vận Nhi cũng mỉm cười nói. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe vậy bèn đi ra ngoài.
“Nếu cô không muốn ngủ với tôi, tôi có thể nằm dưới đất, nằm dưới đất bố mẹ tôi cũng không biết đâu”.
Long Thiên Tiếu khởi động xe rồi nói, chỉ có điều khi nói ra những lời này, Long Thiên Tiếu luôn có cảm giác là lạ.
“Được thôi, vậy thì anh cứ nằm đất đi!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu, tức giận nói, đừng có lên mặt, tên khốn này tự nghĩ bản thân anh có sức hấp dẫn như vậy sao? Cô chẳng có một chút hứng thú nào với anh ta đâu! Trong lòng Cố Tuyết Cầm có hơi bực.
Bởi vì Tần Tiểu Manh đích thân dặn dò, nên hôm nay mua rất nhiều đồ ăn.
Long Thiên Tiếu thật ra không mấy để ý đến Tần Tiểu Manh, nhưng Cố Tuyết Cầm lại rất để bụng chuyện này, dù sao dự án với nhà họ Tần cũng là cô với Tần Tiểu Manh trực tiếp hợp tác với nhau.
Có lẽ xuất phát từ tín nhiệm mà đa số quyết định của Tần Tiểu Manh đều theo ý kiến của Cố Tuyết Cầm, điều này khiến cho Cố Tuyết Cầm rất ngại, hiệu suất tiến triển của dự án cũng tăng lên không ít.
Ít nhất, trước khi nhà họ Cố hớt tay trên của cô, thì là như vậy. Chỉ là hiện tại, quả thực đã dừng lại, nhưng sau khi đàm phán ổn thỏa tất cả thì dự án này chắc chắn có thể tiếp tục.
Hôm nay, Long Thiên Tiếu tự tay xuống bếp, trực tiếp làm một bàn đồ ăn lớn, để cho Tần Tiểu Manh ăn no đến căng bụng, cũng may cô ấy không ở cách đây quá xa, có thể trực tiếp đi về, nếu không sẽ có chút phiền toái rồi.
“Anh, tay nghề của anh tốt như vậy sao?”
Sau khi Tần Tiểu Manh rời đi, Long Vận Nhi có chút tò mò hỏi lại, cô ấy nhớ rõ trước đây việc anh không thích làm nhất chính là việc nhà, nhưng con người anh cô, tương đối mềm lòng cũng có trách nhiệm, cũng sẽ không để người em gái là cô làm việc nhà.
“Anh ấy vốn tốt như vậy mà”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng nói thêm vào, kể từ ngày đầu tiên Long Thiên Tiếu vào nhà họ Cố, cô đã biết tay nghề của Long Thiên Tiếu rất tốt, còn có thể làm đủ loại món ăn, hình như món gì anh cũng biết nấu, điều quan trọng là mùi vị đều vô cùng ngon.
Cô còn hoài nghi trước kia Long Thiên Tiếu có phải đầu bếp không.
“Làm nhiều sẽ thành quen thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên đáp.
“Hôm nay để em rửa bát đi, hôm nay anh và chị dâu cũng mệt rồi, mọi người đi nghỉ đi!”
Long Vận Nhi nói.
“Con cũng mệt rồi, hơn nữa còn rất no, con cũng cần nghỉ ngơi, con không làm việc nhà đâu”.
Long Tiểu Tịch như trái bóng nhỏ, từ trên ghế tụt xuống, giống như quả bóng rơi xuống mặt đất vậy.
“Con có bao giờ làm việc nhà hả?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng phải cạn lời. Đứa nhỏ này, chỉ biết nói hưu nói vượn, rõ ràng là lười như hủi, còn không biết xấu hổ mà nói vậy.
“Con từng làm mà, là bố không nhớ thôi! Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả, hừ!”
Long Thiên Tiếu phản bác lại.
“Phốc”
Long Vận Nhi nghe được vậy, thiếu chút phun ra. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe thấy lời này có điều bình tĩnh hơn chút, ngữ khí dọa người của Long Tiểu Tịch bọn họ đã nghe nhiều rồi, không lấy làm lạ.
“Cái gì mà linh tinh hết vậy, sao cháu nói đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp, ai dạy cháu vậy?”
Long Vận Nhi cũng không biết nên nói gì, đứa bé này tuổi còn nhỏ mà bộ dạng như nhìn thấu hồng trần, ít nhiều cũng có chút buồn cười.
“Dì Trương, dì Trương ạ, phải là dì Trương, dì Trương nói, đàn ông chẳng có người nào tốt đẹp cả, ngay cả chú Trương cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”
Long Tiểu Tịch nói như thể đó là điều đương nhiên.
“Dì Trương này là hàng xóm ngày trước của anh chị”.
Long Thiên Tiếu nhìn bộ dạng nghi hoặc của Long Vận Nhi, vì thế nói. Long Vận Nhi nghe vậy, cảm giác có chút kì quái, dì Trương này dạy cái linh tinh gì vậy, dạy những tư tưởng cực đoan làm gì chứ?
Còn đàn ông không phải thứ gì tốt đẹp nữa, cũng khiến Long Vận Nhi phải trợn to con mắt.
“Được rồi, đi đi, đến xem phòng mới của con đi”.
Long Thiên Tiếu cũng không biết nên nói gì, đưa Long Tiểu Tịch lên tầng.
“Vậy phiền em rồi”.
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Vận Nhi nói.
“Chị dâu không có gì, về sau những việc này cứ để em làm là được, trong nhà cũng không cần mời người giúp việc, có chút việc nhà này có là gì đâu”.
Long Vận Nhi nghe vậy, chỉ cười nói, từ nhỏ cô ấy đã sống trong nghèo khó, đứa nhỏ trong gia đình nghèo sớm quen việc, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, từ nhỏ cô ấy đã làm việc nhà rồi cho đến giờ đã tạo thành tính cách thói quen chăm chỉ.
“Một mình em sao có thể làm hết việc được, nơi này rộng vậy mà”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng cười nói, nơi này cũng quá rộng rồi, nếu như rộng một trăm mét vuông còn đỡ, nhưng đây phải đến năm trăm mét vuông, còn cả tầng trên nữa, lượng công việc đã vô cùng nhiều.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK