Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy chúng ta về trước đi!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, liền nói với đám người. Lục Huyền Cơ và Lục Thanh Dao nghe thấy vậy, cũng khẽ cúi đầu rồi mới rời đi.

“Cô nhóc, còn nhớ chú không?”

Lúc này, ánh mắt Bách Lý Vô Cầu rơi trên người Long Tiểu Tịch, anh ta bước tới, ngồi xổm xuống, hỏi.

“Nhớ ạ, ông chú kỳ quái”.

Long Tiểu Tịch có mấy phần cảnh giác lùi lại một chút, sau đó nói.

“Sao chú lại trở thành ông chú kỳ quái rồi? Long Thiên Tiếu, có phải anh lại nói xấu tôi trước mặt trẻ con không?”

Bách Lý Vô Cầu nghe thấy vậy, có chút cạn lời nói.

“Tôi không có, tôi giống loại người như vậy sao?”

Long Thiên Tiếu buông lỏng tay ra, nói bằng vẻ mặt vô tội.

“Anh không giống, bởi vì anh chính là như vậy, con người anh, không nói không rằng, nhưng một khi làm việc, tâm cơ rất xấu xa”.

Bách Lý Vô Cầu lại nói, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, anh không nói chuyện, chỉ bày ra bộ mặt vô tội, không ngờ thành kiến của Bách Lý Vô Cầu đối với anh lại sâu như vậy, trước đây đã có thành kiến, chỉ là không có sâu sắc như bây giờ thôi.

“Cô nhóc, chú và mẹ cháu là bạn thân đó. Cháu có đồng ý nhận chú làm thầy, kế thừa truyền thống của chú không?”

Bách Lý Vô Cầu sửa sang lại quần áo, nghiêm trang nói.

“Cháu không muốn”.

Long Tiểu Tịch lắc lắc đầu, vô cùng quả quyết nói, nói xong, cô bé còn ôm lấy chân Long Thiên Tiếu, dường như cô bé sợ ông chú kỳ quái trước mắt sẽ bắt mình đi vậy. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, đôi mắt đẹp lại sáng lên, là bạn của mẹ Tiểu Tịch, có vẻ mối quan hệ giữa Long Thiên Tiếu và Bách Lý Vô Cầu rất lằng nhằng!

Thảo nào Long Thiên Tiếu có thể mời Bách Lý Vô Cầu từ Đế Đô đến đây, chắc là bởi vì các nguyên do khác nhau.

“Vậy được thôi, chuyện này nói sau nhé, bây giờ tôi có việc bận, các người về trước đi!”

Bách Lý Vô Cầu không nói hai lời, lại ra lệnh đuổi khách. Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, chỉ có thể dẫn Long Tiểu Tịch rời đi, thấy bóng lưng Long Thiên Tiếu dần dần khuất xa, cuối cùng Bách Lý Vô Cầu cũng thở phào một hơi.

“Tại sao tôi cứ cảm thấy lạ lạ thế nào ấy?”

Long Thiên Tiếu lái xe, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cái gì lạ?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Dựa theo tính cách của Bách Lý Vô Cầu, nếu không đạt được mục đích, anh ta sẽ không dễ dàng buông tay, trước đây anh ta đã tiết lộ ý định thu nhận Tiểu Tịch làm học trò, hôm nay chỉ là dò hỏi một chút mà thôi, Tiểu Tịch không đồng ý, anh ta liền buông tha, nói cái gì mà để sau này hãng nói, cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Bình thường anh ta là một người vô cùng khó chơi”.

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.

“Anh không hiểu anh ta, nếu là như vậy, quả thực có chút lỳ lạ”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, có chút không xác định nói.

“Thôi, không quan tâm nữa. Bây giờ đến bệnh viện”.

Long Thiên Tiếu suy nghĩ một chút, không có manh mối gì, sau đó nói, anh lái xe xuống núi.

Sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rời đi, Bách Lý Vô Cầu vội vàng bước ra ngoài, lén lút quan sát xung quanh, xác định xung quanh không có ai nữa, anh ta đóng cánh cửa mục nát ở sân nhỏ lại, sau đó chạy vào trong thảo đường.

Lúc này, Tiểu Nhị đang quét dọn, trong tay cậu ta cầm một chiếc thùng rác.

“Thầy, thầy đang làm gì vậy?”

Tiểu Nhị thấy Bách Lý Vô Cầu lén lén lút lút, có chút ngạc nhiên hỏi, từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ thấy thầy lén lút như vậy, bộ dạng trông như kẻ trộm.

“Em cầm thùng rác làm gì?”

Bách Lý Vô Cầu rón ra rón rén bước vào, thấy Tiểu Nhị cầm thùng rác, có chút kỳ quái hỏi.

“Thu dọn rác rưởi, không phải là thầy nói chữ ông Long viết bình thường sao? Thầy từng nói rằng, những thứ tầm thường đều là rác rưởi, bây giờ em đang giúp thầy thu gom rác rưởi đó”.

Tiểu Nhị làm ra bộ dạng như đó là điều hiển nhiên, bàn tay đang định vươn tới chữ viết trên bàn.

“Cút đi, bỏ bàn tay heo muối của em ra”.

Bách Lý Vô Cầu hất tay Tiểu Nhị, có chút cạn lời nói, Nhị Hằng Tử chính là Nhị Hằng Tử, gọi cậu ta là Nhị Hằng Tử quả thật không sai mà.

Thái độ của Bách Lý Vô Cầu khiến Tiểu Nhị có chút bối rối, cậu ta đưa tay lên sờ đầu.

“Đây là chữ đẹp, quả thực là chữ đẹp, thậm chí còn có tinh khí hơn cả chữ của ông cụ Vương viết. Ông cụ Vương đó, trình độ thư pháp đương nhiên không phải bàn cãi, nhưng chữ ông ta viết lại mang theo hơi thở bảo thủ, điều này có liên quan đến kinh nghiệm từng trải của ông ta. Nhưng Long Thiên Tiếu lại không như vậy, người này là đao phủ đã giết vô số người, bên trong nét chữ của anh ta tràn đây hơi thở sát phạt. Cho nên, nhìn qua có vẻ giống nhau, nhưng cảm giác và cảm nhận tổng thể mà nó đem lại có sự khác biệt lớn”.

Bách Lý Vô Cầu nhìn vào những nét chữ, bùi ngùi nói.

“Nhưng, trước đó thầy không nói như vậy”.

Tiểu Nhị gãi gãi đầu, có chút ấm ức nói, cậu ta khó mà hiểu được, ban nãy rõ ràng thầy nói là viết không đẹp, bây giờ lại nói đẹp, thế giới của người lớn thật phức tạp.

Tại sao không nói luôn ngay từ đầu, đẹp thì nói đẹp, mà không đẹp thì nói là không đẹp?

“Nói em là Nhị Hằng Tử đúng thật mà, có nói em cũng không hiểu”.

Bách Lý Vô Cầu trừng mắt nhìn Tiểu Nhị, tức giận nói.

“Được rồi, vậy tiếp theo phải làm như thế nào ạ?”

Tiểu Nhị tủi thân nói.

“Em xuống núi tìm người sửa cửa đi. Đợi chút tôi xuống núi với em, tôi muốn đóng khung mấy chữ này”.

Bách Lý Vô Cầu thấy mực trên chữ đã khô, sau đó cất giấu như bảo bối rồi nói với Tiểu Nhị.

“Thầy, công việc nặng nhọc này, thầy cứ để em làm là được rồi, em xuống núi tìm người làm, nhất định sẽ khiến thầy hài lòng”.

Tiểu Nhị vô cùng nhiệt tình nói, cậu ta luôn làm những việc lặt vặt như thế này, sớm đã thành thói quen rồi.

“Để tôi tự đi, em là Nhị Hằng Tử, đừng có mà làm hỏng chữ của tôi”.

Bách Lý Vô Cầu thận trọng nói. Long Thiên Tiếu ấy mà, người thì chẳng ra làm sao thế mà chữ lại viết đẹp thế.

“Vâng!”

Tiểu Nhị nghe thấy vậy, ấm ức nói. Bách Lý Vô Cầu không có tâm tư để ý đến cậu ta, cầm chữ lên trở về phòng của mình.

Long Thiên Tiếu lái xe, ước chừng một tiếng sau mới tới bệnh viện Long Hòa, mất nhiều thời gian như vậy, chủ yếu là bởi vì đường xuống núi khó đi, cũng chỉ có kẻ biến thái như Bách Lý Vô Cầu mới thích sống ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, trong lòng Long Thiên Tiếu không khỏi oán giận.

Sau khi dừng xe, ba người trực tiếp đến phòng bệnh của Long Đức Phúc.

Bình thường, trong phòng bệnh chỉ có Lý Bình và Long Đức Phúc, mặc dù ở đây có y tá túc trực 24/24, nhưng khi bệnh nhân không có nhu cầu, y tá cũng sẽ không có mặt ở đây.

“Bố, mẹ”.

Mở cửa, Long Thiên Tiếu bước vào trước.

“Tiểu Tiếu đến rồi!”

Lý Bình thấy Long Thiên Tiếu, có chút bất ngờ nói, đã nhiều ngày bà không được gặp con trai, trong lòng cũng có chút nhớ mong.

“Tiểu Tiếu đến hả, không có thời gian, không cần phải đến nhiều đâu, chỗ này có mẹ con rồi”.

Thấy Long Thiên Tiếu, Long Đức Phúc cũng nói.

“Cháu chào ông bà nội”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch cũng đi theo vào, thấy Lý Bình và Long Đức Phúc, cô bé chào hỏi ngọt xớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK