Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Ban nãy hắn ta vừa ở chỗ tôi, đánh gãy chân một tên đàn em của tôi”.  

             Phương Thắng Thiên thô thiển nói, nếu không phải là có chút kiêng nể, hắn ta sẽ không dễ dàng thả Phong Cẩu đi.  

             “Sau đó anh thả hắn ta đi rồi?”  

             Long Thiên Tiếu thử thăm dò, hỏi.  

             “Tôi không muốn khiến mối quan hệ với Tây Thành chuyển biến xấu, hơn nữa, tôi cũng không biết thái độ của anh Long”.  

             Phương Thắng Thiên trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói.  

             “Chuẩn bị cho tôi một bản tài liệu về Tây Thành, để tôi xem thế nào rồi lập kế hoạch”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.  

             “Được, tôi sẽ kêu người thu thập một số thông tin mới nhất, sau khi chỉnh lý xong, tôi sẽ gửi cho anh”.  

             Phương Thắng Thiên nói.  

             “Ừm”.  

             Long Thiên Tiếu đáp. Sau khi chào tạm biệt, hai người liền cúp máy.  

             “Cốc cốc cốc”.  

             Vào lúc này, bên ngoài phòng làm việc của Long Thiên Tiếu đột nhiên có tiếng gõ cửa.  

             “Vào đi”.  

             Long Thiên Tiếu hô lên.  

             “Anh Long, cô chủ kêu anh qua phòng làm việc của cô ấy”.  

             Một nữ nhân viên bước vào, nói với Long Thiên Tiếu.  

             “Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi!”  

             Long Thiên Tiếu nói. Nghe thấy vậy, nữ nhân viên đó liền kính cẩn rời đi.  

             Ở tập đoàn Long Đằng, ai cũng biết thân phận địa vị của Long Thiên Tiếu vô cùng đặc biệt, nhìn cũng có thể nhìn ra, bảo vệ bình thường sao có thể có một phòng làm việc sang trọng như vậy?  

             Phòng làm việc sang trọng này ngang với phòng làm việc của chủ tịch và cô chủ, thậm chí còn xa hoa lộng lẫy hơn, nhìn vào phòng làm việc liền biết đây là một nhân viên bảo vệ mà bọn họ không thể đắc tội.  

             Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 2 giờ chiều, sau đó anh liền đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Tần Tiểu Manh, phòng làm việc của Tần Tiểu Manh không cùng tầng với phòng làm việc của anh, khoảng hai ba phút sau, Long Thiên Tiếu mới gõ cửa phòng làm việc của Tần Tiểu Manh.  

             “Vào đi”.  

             Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói của Tần Tiểu Manh.  

             “Cháu tìm chú có chuyện gì?”  

             Long Thiên Tiế bước vào, sau đó hỏi.  

             Lúc này, Tần Tiểu Manh đang gác hai chân lên bàn, trong tay cầm một tập tài liệu, bộ dạng rất nhập tâm, cho dù Long Thiên Tiếu đi vào, cô cũng không có ý định thu chân lại.  

             Cũng may cô đang mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, chứ không phải là váy vóc gì gì đó.  

             “Chú còn nhớ đại sư phụ của cháu không?”  

             Tần Tiểu Manh ném tập tài liệu sang một bên, sau đó hỏi.  

             “Đại sư phụ của cháu?”  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại. Dần dần, anh mới có chút ấn tượng.  

             “Chính là Diệp Vô Tâm, đại sư phụ. Cháu từng có 4 sư phụ, 3 sư phụ bại trong tay chú, nhưng đại sư phụ biết ông ấy không phải là đối thủ của chú, cho nên lựa chọn không giao thủ với chú. Khi đó, chú đồng ý sẽ chỉ bảo võ công cho đại sư phụ, chú còn nhớ không?”  

             Thấy Long Thiên Tiếu cố gắng nhớ lại, Tần Tiểu Manh liền nhắc nhở.  

             “Chú nhớ rồi. Cho nên, sao vậy?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Đại sư phụ muốn gặp chú, cụ thể có chuyện gì, cháu cũng không biết”.  

             Tần Tiểu Manh bĩu bĩu môi, sau đó nói.  

             Dưới sự gợi ý của Tần Tiểu Manh, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng nhớ lại chuyện này.  

             “Giờ ông ấy đang ở đâu?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Đang ở phòng huấn luyện đợi chú, bây giờ cháu dẫn chú qua!”  

             Tần Tiểu Manh hành động dứt khoát.  

             “Được”.  

             Long Thiên Tiếu hào sảng nói, nói xong, anh liền đi theo Tần Tiểu Manh đến phòng huấn luyện.  

             Vài phút sau, Tần Tiểu Manh và Long Thiên Tiếu xuất hiện trong phòng huấn luyện, trong phòng huấn luyện có chỗ nghỉ ngơi, là nơi dành cho người luyện tập mệt mỏi có thể đến uống tách trà hoặc chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm.  

             Lúc này, có một ông lão mặc quần áo bình thường đang ngồi ở đó, tóc ông lão hơi bạc, nhưng trông tinh thần rất khỏe mạnh.  

             Thấy Long Thiên Tiếu tới, ông lão vội vàng đứng dậy, bộ dạng rất cung kính.  

             “Cậu Long”.  

             Ông lão hơi cúi đầu nói.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng khẽ gật đầu.  

             “Tiền bối Vô Tâm tìm tôi có chuyện gì?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Khụ khụ, cậu Long, câu tiền bối này, tôi không dám nhận. Cậu cứ trực tiếp gọi tên tôi là được”.  

             Diệp Vô Tâm ho nhẹ, có chút hoảng hốt nói. Trong tập đoàn Long Đằng, sợ rằng không có ai biết rõ sức mạnh của Long Thiên Tiếu hơn ông.  

             “Xét theo tuổi tác, ông nên là tiền bối của tôi”.  

             Long Thiên Tiếu lại mỉm cười nói.  

             “Người trong võ đạo, dựa vào thực lực để luận cao thấp, kẻ mạnh được coi là bề trên. Thực lực của cậu Long vượt xa Diệp Vô Tâm tôi, câu tiền bối này, tôi không xứng”.  

             Diệp Vô Tâm nghiêm túc nói, thấy cảnh tượng này, Tần Tiểu Manh lại bĩu bĩu môi.  

             Trước đây, cô từng cho rằng đại sư phụ của mình là người rất mạnh, là người có một không hai ở thành phố Lâm Giang, không ngờ khi đại sư phụ thấy ông chú kì quái, đến cả ý nghĩ phản kháng cũng không có.  

             Tuy nhiên, qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Tần Tiểu Manh quả thật đã phát hiện ra điểm phi thường của Long Thiên Tiếu.  

             Nói một cách công bằng, Long Thiên Tiếu thực sự rất mạnh, trong võ thuật, ông chú kì quái là người mạnh nhất mà cô từng thấy.  

             “Không biết ông tìm tôi có chuyện gì?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Lần trước, cậu Long đã nói, gân cốt của tôi đã khổ luyện đến đỉnh cao, đã đến cảnh giới đỉnh cao võ thuật. Muốn tiến bộ thêm, cần phải tìm một tia hơi thở của mình. Tôi vắt óc suy nghĩ mấy tháng mà không được, quyết định nghe theo lời đề nghị của cậu Long, thay đổi tìm cách thở này, tôi muốn đến miền Nam giết người”.  

             Diệp Vô Tâm bình tĩnh lại, sau đó nói.  

             “Tìm tôi là vì chuyện này sao?”  

             Nghe xong, Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Đúng, tôi cảm thấy cậu Long nói rất có lý, tôi theo đuổi sức mạnh, theo đuổi cả một đời, cho dù đã già thì tôi vẫn là một ông lão tuổi cao nhưng chí chưa già”.  

             Diêp Vô Tâm chân thành nói.  

             “Ông xuất phát từ thành phố Lâm Giang, đi về phía nam, có một nơi gọi là thị trấn Nam Phong ở cực nam của Đế Quốc, từ thị trấn này tiếp tục đi về phía nam ba trăm dặm, có một ngôi đình tên là đình Vọng Phong. Mùng một ngày rằm hàng tháng, sẽ có người đến đây uống trà đọc sách. Ông bẻ một cành liễu đến thăm hỏi người đọc sách uống trà đó, ông ta sẽ sắp xếp cho ông”.  

             Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu lại uống một ngụm nước Tần Tiểu Manh bưng tới, điềm đạm nói.  

             “Chỉ đơn giản vậy thôi à? Có thể xảy ra sai sót gì không?”  

             Diệp Vô Tâm có chút nghi ngờ nói.  

             “Không đâu. Nếu ông ta hỏi ai kêu ông đến tìm ông ta, ông cứ nói tên của tôi là được”.  

             Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.  

             “Được, cảm ơn cậu Long, nếu là vậy, mai tôi sẽ xuất phát. Nếu sức mạnh của ông già này có thể cải thiện, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật hậu hĩnh”.  

             Diệp Vô Tâm cảm kích nói.  

             “Cảm ơn thì không cần đâu, nếu có may mắn gì, đó cũng là cơ hội của ông, tôi chỉ góp ý cho ông mà thôi”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ lắc lắc đầu nói.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK