Chương 6: Quân tử nhất ngôn
Bước chân của Tôn Hạo di chuyển linh hoạt, khi tìm được một cơ hội, hắn ta ra một đòn đấm móc về phía Long Thiên Tiếu.
Nhưng không ai ngờ là nắm đấm của Tôn Hạo lại bị Long Thiên Tiếu thản nhiên vẩy tay một cái mà tiêu biến toàn bộ sức mạnh.
“Bùm!”
Long Thiên Tiếu dùng tốc độ cực kỳ nhanh, lật tay đấm vào giữa cổ họng của Tôn Hạo, khiến thân thể của hắn ta bay ra xa trong nháy mắt. Một đòn như vậy, nếu năm năm trước xuất chiêu như thế thì có thể anh đã đoạt mạng của đối phương rồi. Nhưng bây giờ đã không giống như trước đây, anh cũng không phải chàng thanh niên đầy khí phách năm đó.
Anh chỉ muốn dùng hành động nói cho tất cả những người này rằng, dù bất cứ ai cũng không thể gọi con gái của anh là đồ con hoang.
“Đòn thứ nhất!”
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
Cố Tuyết Cầm lạnh nhạt nhìn Long Thiên Tiếu đang bình tĩnh đứng đó như nhìn một người lạ. Người chồng của cô ốm yếu dặt dẹo suốt năm năm đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đến vậy.
“Mày muốn chết phải không!”
Tôn Hạo đứng lên, sau khi bị Long Thiên Tiếu đánh cho một đòn thì hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn ta không thể mất mặt như thế, mẹ hắn và Cố Tuyết Cầm đều đang nhìn về bên này.
Tôn Hạo lại xông lên, nhưng lần này Long Thiên Tiếu không đối phó bằng đòn lúc trước mà lại đứng nguyên tại chỗ, đợi nắm đấm của Tôn Hạo lướt tới.
Đến khi nắm đấm của Tôn Hạo đánh đến trước mặt, một tay anh vồ lấy, giữ nắm đấm của Tôn Hạo bằng lòng bàn tay to lớn.
“Rắc rắc!”
Nắm đấm của Tôn Hạo bị Long Thiên Tiếu vặn bẻ vang lên tiếng răng rắc.
“A… a…!”
Lúc đầu vẫn còn bình thường, nhưng theo lực tác động của Long Thiên Tiếu, vẻ mặt của Tôn Hạo dần trở nên méo mó, cuối cùng còn kêu lên thảm thiết.
“Rắc rắc!”
Tiếng xương gãy vụn, những người đứng xung quanh nghe thế thì trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
“Thả tôi ra, thả tôi ra!”
Tôn Hạo hét lên thảm thiết.
“Bụp…”
Long Thiên Tiếu lại đạp một phát vào sườn của Tôn Hạo, lực đạp mạnh đến nỗi không biết Tôn Hạo đã bị gãy mấy cái xương sườn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
“Thật là vô dụng, xương cốt yếu ớt, không đỡ nổi ba đòn, đai đen Taekwondo cơ đấy?”
Từng động tác của Long Thiên Tiếu nhanh gọn, dứt khoát, sau đó tỏ vẻ khinh miệt nói.
“Long Thiên Tiếu, anh…”
Cố Tuyết Cầm che miệng, kinh ngạc không thể tin nổi. Tuy cô không có tình cảm gì với Tôn Hạo, nhưng thấy tình trạng thê thảm của Tôn Hạo thì cảm thấy có chút thương cảm.
Mà lúc này, Long Thiên Tiếu lại bước về phía Tôn Hạo đang nằm rạp trên mặt đất.
“Thằng vô dụng kia, cậu muốn gì, cậu định làm gì con trai tôi?”
Trịnh Lệ Hoa lo lắng muốn chết, không quan tâm sự đau đớn trên người, hét lên.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Anh, hoặc là chết, hoặc là quỳ xuống cầu xin tha!”
Long Thiên Tiếu nói. Nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang chậm rãi đi đến, Tôn Hạo đã quá đỗi sợ hãi, chồng của Cố Tuyết Cầm không phải là đồ vô dụng sao? Tại sao lại mạnh mẽ như vậy?
“Anh… anh không được qua đây!”
Tôn Hạo gào lên, đúng lúc này, hắn ta có thể cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm toát ra từ người đàn ông kia, toàn thân bị nỗi sợ hãi nhấn chím.
“Hoặc là xin tha, hoặc là chết!”
Giọng nói của Long Thiên Tiếu lạnh như băng.
“Tôi xin tha. Tôi thua rồi. Cầu xin anh bỏ qua cho tôi. Lạy anh, tôi sai rồi!”
Tôn Hạo khuỵu gối quỳ trên mặt đất, dập đầu cúi lạy. Nhưng Long Thiên Tiếu vẫn đi tới, cao cao tại thượng nhìn xuống Tôn Hạo với vẻ mặt khinh thường.
“Thân là đàn ông, hoặc là chiến đấu đến chết, hoặc là chết trận! Rác rưởi giống như anh cũng xứng nhúng tay vào hôn nhân của người khác à. Một trăm năm trước, chính vì có những thứ rác rưởi, yếu đuối giống như các người mà Đại Hạ mới bị chà đạp bởi những kẻ man di mọi rợ đấy!”
Long Thiên Tiếu lại đạp một cước lên người Tôn Hạo khiến hắn bay vào góc tường. Lúc này, Tôn Hạo đã thê thảm không chịu nổi, nằm trên đất như con chó chết.
Xung quanh lặng như tờ, không ai dám lên tiếng, tất cả đều sửng sốt.
“Long… Long Thiên Tiếu, cậu xong đời rồi. Cậu như thế này là cố ý làm bị thương người khác. Cậu đợi mà ngồi tù đi!”
Một lúc lâu sau, Vương Mỹ mới có phản ứng, nhưng lúc này, bà ta nói năng lắp bắp mãi mới được một câu.
“Đúng rồi, Long Thiên Tiếu, anh xong đời rồi. Lần này anh xong đời thật rồi! Anh có biết Tôn Hạo có thân phận gì không? Anh cho rằng anh biết đánh đấm một chút thì giỏi lắm à? Đắc tội với nhà họ Tôn, anh thật sự xong đời rồi!”
Cố Thiếu Duy nhìn thấy cảnh này cũng bị sốc vì sức mạnh của Long Thiên Tiếu, Tôn Hạo không phải là người thường, thế mà bị Long Thiên Tiếu đánh hai ba đòn đã không thể đứng lên nổi.
“Con trai, con sao thế, không sao chứ!”
Trịnh Lệ Hoa chạy đến trước mặt Tôn Hạo, nhìn Tôn Hạo bị đánh không ra hình người thì khóc òa lên.
“Không muốn chết thì đừng chọc vào tôi. Nếu không từ nay về sau, thành phố Lâm Giang sẽ không còn dòng họ Tôn đâu”, Long Thiên Tiếu vỗ vỗ tay, vẻ mặt lạnh lùng nói, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy: “Sau này, nếu còn ai nói con gái tôi là con hoang thì hậu quả sẽ còn thê thảm hơn anh ta!”
Nói xong, Long Thiên Tiếu mới ung dung đi vào trong nhà. Bị Long Thiên Tiếu nhìn chằm chằm như vậy khiến Cố Thiếu Duy và Vương Mỹ gần như cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị một con rắn độc đang rình rập!
“Kẻ vô dụng kia, đứng lại cho tao! Mày đánh con trai tao thành thế này, tao phải cho mày ngồi tù, đừng mơ chạy thoát. Tao phải báo cảnh sát. Tao phải báo cảnh sát! Tao phải tìm cảnh sát trưởng Trần, bảo ông ta bắt mày ngồi tù!”
Trịnh Lệ Hoa dùng hết sức gào lên, lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Nhưng Long Thiên Tiếu tỏ ra bộ dạng hoàn toàn không quan tâm, mà thản nhiên đi lên lầu. Cố Tuyết Cầm thấy tình cảnh này, cau mày lại rồi vội vàng đuổi theo anh.
“Bố, bố đã đánh cái chú đáng ghét kia thành như thế, bố sẽ bị cảnh sát bắt đi sao?”
Long Thiên Tiếu vừa bước vào phòng, cô bé đã trèo từ trên giường xuống, hỏi.
“Con nhìn thấy hết rồi à?”
Long Thiên Tiếu ngồi xuống, hỏi.
“Vâng, vừa rồi còn đứng ở lan can nhìn thấy rồi!”
Cô bé gật đầu, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu có chút xa lạ. Từ trước đến nay, cô bé chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ như thế của bố mình.
“Sợ sao?”
Long Thiên Tiếu xoa đầu cô bé, hỏi.
“Không sợ, đáng đời họ. Họ muốn cướp chị Tuyết Cầm với bố, còn mắng chửi con và bố! Vừa rồi con ở trên lầu nghe thấy rồi! Dì Trương nói rồi, mắng chửi người khác là không đúng, nói xấu sau lưng thì nhân phẩm lại càng có vấn đề!”
Cô bé lắc đầu, bộ dạng nghiêm túc nói.
“Tốt lắm, không hổ là con gái của bố. Nhỏ như thế mà đã hiểu chuyện!”
Long Thiên Tiếu cười khổ, ôm lấy cô bé vào lòng.
“Bố, bố vẫn chưa nói cho Tiểu Tịch là có bị chú cảnh sát bắt đi không!”
Cô bé lại hỏi.
“Không đâu, Đại Hạ vẫn chưa có người đủ tư cách bắt bố của con vào tù!”
“Vậy thì tốt rồi, con tin bố, bố là người bố tuyệt vời nhất!”
Cô bé tin tưởng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào bờ vai Long Thiên Tiếu. Lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân vội vàng, càng ngày càng tới gần.
----------------------------