Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 237: Tôi chỉ là một người bình thường
 
             “Tôi giống tất cả mọi người trong thành phố Lâm Giang này, chỉ là một người bình thường thôi”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy lắc đầu nói.  

             “Anh Long sao có thể là người bình thường được, công lao của anh Long đã rung chuyển đất trời, chúng tôi làm việc cho anh, thậm chí vì anh mà chết cũng đều xứng đáng”.  

             Trần Hướng Thiên cười khổ nói, nghe lời này có vẻ đang nịnh hót nhưng Trần Hướng Thiên cũng biết chuyện này, nghĩ lại năm đó khi Long Thiên Tiếu thống lĩnh Nam Cảnh, có vô số thanh niên ưu tú của Đế Quốc đều muốn kề vai sát cánh cùng Long Thiên Tiếu chiến đấu, xem đây là vinh dự suốt đời.   

             Cho dù chết trận cũng không hề hối tiếc.  

             Cố Tuyết Cầm nghe được lời này cũng nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, anh rốt cuộc là người như thế nào vì sao có nhiều người quyền cao chức trọng đều bằng lòng làm việc cho anh vậy?  

             Đầu tiên là Tần Viễn Lâm, giờ đến Trần Hướng Thiên, còn có một người tên Lâm Hi, hơn nữa nghe đến cái tên Lâm Hi, lai lịch cũng không hề đơn giản, Lâm Hi này chỉ sợ còn tầm cỡ hơn cả Trần Hướng Thiên.   

             “Thời kì hòa bình rồi, không cần ai phải chết”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên đáp lại.  

             “Chúng tôi đi trước đây, chuyện ngày hôm nay cảm ơn ông”.  

             Long Thiên Tiếu lại nói.  

             “Quá lời rồi, quá lời rồi, anh Long đi thong thả”.  

             Trần Hướng Thiên nghe vậy hơi cúi đầu, vô cùng cung kính nói.  

             “Đường đường là nhân vật có máu mặt ở thành phố Lâm Giang lại phải khiêm tốn trước mặt anh như vậy!”  

             Cố Tuyết Cầm cầm lấy tay Long Tiểu Tịch và cô bé mập, vô cùng khó hiểu nói.  

             “Chỉ là bạn thôi”.  

             Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói vậy.  

             “Không nói nữa, lại là bạn bè, chắc chắn không phải bạn được chưa? Bạn bè sao lại đối đáp như vậy?”  

             Cố Tuyết Cầm thực sự không còn gì để nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ biết cười khổ.  

             “Tại sao nghe được thân phận của bố mẹ cô bé anh lại tha cho cô bé đó?”  

             Cố Tuyết Cầm vẫn vô cùng khó hiểu liền hỏi lại.  

             “Những người bảo vệ tổ quốc đều đáng được tôn kính”.  

             Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng không biết nói gì, nhưng quả thật đúng là vậy.  

             Đừng thấy thành phố Lâm Giang giờ yên bình, trên thực tế phía nam của thành phố Lâm Giang, trong khu rừng rậm gần biển của Nam Cảnh vẫn có vô số bọn cướp, gian tế Đông Khấu.  

             Mỗi ngày ở đó đều có chiến sự xảy ra, mỗi ngày đều có người chết, thành phố Lâm Giang và các thành phố khác sở dĩ có thể yên bình đều nhờ có chiến khu Nam Cảnh bảo vệ.  

             5 năm trước chiến khu Nam Cảnh chỉ có một trăm đến hai trăm nghìn người. Trong một trận chiến 5 năm trước, lấy ít thắng nhiều đã tiêu diệt được mấy trăm nghìn quân Đông Khấu từ đó đến nay danh tiếng của chiến khu Nam Cảnh vô cùng lẫy lừng.   

             Mấy năm nay, không khoa trương khi nói gia nhập Nam Cảnh đều là những người tài giỏi.  

             Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm dẫn theo hai đứa trẻ xuống dưới núi.  

             Trên bầu trời hàng chục chiếc máy bay còn đang đợi lệnh, dừng lại trên không trung.  

             Trên trực thăng, Hạ Chiến đang lau súng, còn Đinh Ân đang điều chỉnh súng bắn tỉa của mình.  

             Hạ Chiến lau súng, không có việc gì thì sẽ lau súng, khẩu súng chính là sinh mệnh của anh ta, bởi chỉ cần nổ súng anh ta có thể thấy từng tốp từng tốp quân Đông Khấu ngã xuống, mà theo cách nói của anh ta thì cảm giác này vô cùng sảng khoái.   

             “Hạ Chiến, bên trên yêu cầu kết nối, số là của Nam Cảnh? 003 Nam Cảnh?”  

             Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi vị trí phó lái mở miệng nói, nhưng khi nhìn thấy số hiệu hiển thị trên máy liên lạc, ông ta phát hoảng, đến nói chuyện cũng không lưu loát được.  

             “003 Nam Cảnh sao? Chắc chắn chứ?”  

             Hạ Chiến nghe thấy vậy cũng ngây ngẩn cả người, vội đứng lên trực tiếp đi vào buồng điều khiển.  

             “Chắc chắn, 003 Nam Cảnh, là số hiệu người kia, người đó lại muốn đích thân hạ lệnh cho chúng ta sao?”  

             Người trung niên ở vị trí phó lái vô cùng chắc chắn nói nhưng lúc này ông ta vẫn không chuyển được chút thông tin nào.  

             “Đưa tôi”.  

             Hạ Chiến giành lấy thiết bị liên lạc, đeo lên trên người, tiếp nhận cuộc điện thoại.  

             “Chiến khu Nam Cảnh, chiến khu số 3, sư đoàn phòng không không quân, trực thuộc trung đoàn 238, tiểu đoàn 1, trung đội 7, đội trưởng phân đội 3 Hạ Chiến báo cáo 003 Nam Cảnh!”  

             Sau khi nhận điện thoại, Hạ Chiến vô cùng nghiêm túc nói.  

             “Nghe nói cấp dưới của anh có tay súng bắn tỉa vô cùng chuẩn xác sao?”  

             Ở bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ dễ nghe.  

             “Báo cáo sếp, có, tên Đinh Ân, sĩ quan hạng 1, Đinh Ân!”  

             Hạ Chiến nhìn thoáng qua Đinh Ân sau đó nói.  

             “Xin hỏi sếp có chỉ thị gì sao?”  

             Hạ Chiến lại hỏi.  

             “Chỉ thị thì không có nhưng bảo cậu ta đừng có ngắm bừa, trên thế giới này không phải đầu ai cũng có thể ngắm bắn được đâu!”  

             Ở đầu dây bên kia dùng ngữ khí lạnh như băng thốt ra.  

             “Ực!”  

             Hạ Chiến nghe vậy rõ ràng sửng sốt một chút, nghe đến đây người đàn ông trung niên phó lái và Đinh Ân cũng phải nuốt khan một ngụm nước miếng.  

             “Cái này, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trách phạt cậu ta, là tôi quản không nghiêm binh sĩ của mình!”  

             Hạ Chiến vô cùng xấu hổ nói, khi nói câu này còn hung hăng liếc mắt nhìn Đinh Ân một cái.  

             “Ừm, không cần trách phạt nhưng bảo cậu ta về sau đừng làm xằng bậy là được”.  

             Người đầu dây bên kia lên tiếng nói.  

             “Tôi hiểu rồi”.  

             Hạ Chiến nói, Hạ Chiến vừa nói xong đầu dây bên kia cũng tắt máy.  

             “Toang rồi, vậy mà thật sự bị phát hiện ra, toang rồi!”  

             Người đàn ông trung niên ở vị trí phó lái nói mấy câu toang rồi, cái này thật sự cũng quá khó tin, ở khoảng cách ít nhất cũng phải một nghìn mét, Đinh Ân vậy mà thật sự bị phát hiện.   

             “Tôi nói bị phát hiện rồi mấy người còn không tin. Thật đúng là quá quỷ dị, tôi chỉ tùy tiện ngắm một chút thế mà cũng bị phát hiện ra”.  

             Đinh Ân có chút thất bại nói, bị phát hiện không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là sau khi bị phát hiện còn bị phê bình, còn là 003 của Nam Cảnh tự mình gọi điện thoại tới phê bình, quả thực gặp quỷ rồi.  

             Người Nam Cảnh đều biết, ở Nam Cảnh số hiệu càng nhỏ thì hàm vị càng cao, quyền lực càng lớn, thực lực càng khủng.  

             003 Nam Cảnh này chắc chắn là vô cùng đỉnh.  

             “Nếu còn có lần sau, tôi không bảo vệ được cậu, cậu sẽ phải chịu phạt đấy!”  

             Hạ Chiến nhìn về phía Đinh Ân sắc mặt lạnh như băng nói.  

             “Tôi biết rồi, không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau”.  

             Đinh Ân có chút xấu hổ nói, chỉ có thể đáp lại như vậy.  

             “Đội trưởng bên trên ra lệnh rút lui!”  

             Người đàn ông trung niên ở vị trí phó lái nói.  

             “Vậy rút thôi!”  

             Hạ Chiến nói xong, trực thăng trên bầu trời đều thay đổi phương hướng, dần tản đi.  

             Núi Mang sau một thời gian đèn đuốc sáng trưng thì ánh đèn cũng dần dần biến mất, dần yên tĩnh trở lại, thời điểm này đã là rạng sáng, núi Mang cuối cùng khôi phục dáng vẻ đêm khuya vốn có.  

             Sau nửa giờ, tất cả mọi người đều rời đi.  

             “Đây là chị Tuyết Cầm, đây là bố tớ. Cậu có thể gọi giống tớ, gọi là chị Tuyết Cầm, gọi bố tớ là chú”.  

             Long Tiểu Tịch và cô bé mập ngồi sau xe, Long Tiểu Tịch chậm rãi nói.  

             “Không được không được, cậu không nói chuyện được, không gọi được!”  

             Long Tiểu Tịch đột nhiên tỉnh ngộ rồi nói.  

             “Chị Tuyết Cầm, bố, cậu ấy tên Đường Tiểu Đường, cậu ấy vừa học được cách viết tên mình, lúc trước con cũng không biết tên cậu ấy. Đây chính là cô bé mập lúc trước con nói với mọi người đấy”.  

             Long Tiểu Tịch lại nhìn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rồi nói.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK