Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Coi thường người nghèo

Mọi người đều tập trung chú ý vào Long Thiên Tiếu đang nhập lại mật mã.

“Tít tít, thanh toán thành công!”

Lúc này, máy OS đã vang lên âm báo thanh toán thành công, không gian lúc này trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.

“Thanh toán thành công rồi à?”

“Sao có thể thế được?”

“Thằng vô dụng này nhiều tiền thế?”

Nghe thấy âm báo xác nhận thành công, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin. Nhất là Cố Mĩ Linh thì đứng sững như trời trồng, mãi mà không thể nói ra lời.

“Cảm ơn quý khách, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức mở rượu ạ”.

Sau khi thanh toán thành công thì thái độ của nhân viên phục vụ cũng thay đổi, không nghĩ đến người đàn ông nhìn có vẻ bình tĩnh, thờ ơ nay lại thực sự là người có tiền.

Cố Tuyết Cầm ngồi bên cạnh đầy khó hiểu, vừa rồi cô cho rằng Long Thiên Tiếu cố ý nhập sai mật khẩu, bây giờ xem ra là thật sự nhầm lẫn.

“Anh lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy?”

Cố Tuyết Cầm hỏi nhỏ.

“Chuyện này cô không phải lo đâu, hôm nay không làm cô mất mặt nữa nhỉ?”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy thì mặt mày hơi đỏ lên, nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo của Cố Mĩ Linh vừa rồi bây giờ vẫn đang đứng chết lặng, trong lòng Cố Tuyết Cầm cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trong nhà họ Cố, tuy cô không tranh không đoạt với ai nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy tiện sỉ nhục cô. Khi bị gây khó dễ và sỉ nhục cô cũng sẽ phản kháng.

Nhân lúc Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đang nói chuyện, sắc mặt Cố Mĩ Linh khó coi vô cùng. Cô ta cun cút quay về chỗ ngồi của mình, giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì.

“Bố ơi, người phụ nữ vừa già vừa xấu kia muốn trốn kìa”.

Lúc này, con mắt tinh nghịch của Long Tiểu Tịch nhìn thấy Cố Mĩ Linh đang muốn bỏ đi thì la lên.

“Ranh con, mày nói ai vừa già vừa xấu đấy?”

Cố Mĩ Linh nghe thấy thế thì quay sang mắng mỏ Long Tiểu Tịch, cô bé nghe vậy cũng không sợ, chỉ trốn vào lòng Cố Tuyết Cầm với tốc độ nhanh như chớp.

Nghe Cố Mĩ Linh mắng Long Tiểu Tịch như thế, ánh mắt Long Thiên Tiếu lóe lên vẻ lạnh lùng.

“Thua rồi thì làm theo quy tắc cá cược đã nói đi!”

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.

“Cá cược cái gì? Tôi không biết cậu nói gì cả?”

Cố Mĩ Linh chống nạnh, vênh mặt hất hàm mà nói, muốn cô ta phải quỳ lạy tên vô dụng này là chuyện không thể nào.

“Nếu cô không gọi đồ mà tôi đã gọi thì cô phải quỳ xuống, bái lạy xin lỗi rồi chạy quanh nhà hàng sủa tiếng chó”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Đúng thế, vừa một giây trước còn nói thế mà!”

“Chớp mắt đã hối hận rồi à? Còn tỏ ra kiểu đó?”

“Khốn nạn thật, lại còn giả ngu, muốn trốn đấy à?”

“Mọi người đều nhìn thấy mà cũng dám giỡn mặt, anh hùng nào cho cô ta dũng khí đấy không biết?”

Mọi người nghe thấy Cố Mĩ Linh vênh mặt lên cãi như thế thì bỗng thấy không vui. Họ đến để hóng hớt, cũng không ngại châm thêm ít xăng vào mồi lửa.

“Nói cái gì đấy hả, một đám nghèo hèn, các người thông đồng với thằng vô dụng này sao?”

Cố Mĩ Linh chống nạnh, tỏ ra muốn tranh cãi với mọi người.

“Ý cô là không muốn làm theo cá cược vừa rồi?”

Long Thiên Tiếu nghịch đôi đũa trong tay, không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói.

“Đúng đấy, tôi chỉ đùa thế thôi, kẻ vô dụng như cậu thì có thể làm thế nào? Một thằng vô dụng, một đứa con hoang, một con đàn bà bị dòng họ từ mặt, các người có thể làm gì tôi, dám đánh tôi không?”

Cố Mĩ Linh cực kỳ kiêu ngạo nói.

“Cố Mĩ Linh, chị đừng có mà quá đáng!”

Vốn dĩ, Cố Tuyết Cầm không muốn nhiều chuyện phiền phức, nhưng Cố Mĩ Linh này lại quá vô liêm sỉ, càng ngày càng ngạo mạn, càng ngày càng không kiêng nể ai.

“Quá đáng thì sao? Một thằng vô dụng mà muốn Cố Mĩ Linh này quỳ xuống. Những kẻ hèn hạ như mấy người mà cũng xứng để tôi quỳ sao? Tôi chỉ giỡn chơi thôi, mấy người muốn làm gì, đánh tôi à!”

Cố Mĩ Linh vẫn đang tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, bộ dạng như không ai dám động vào cô ta.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Cố Mĩ Linh đang khoa chân múa tay trước mặt mọi người cực kỳ đáng ghét thì chợt cảm thấy trên mặt ăn một cái tát, một đạp vào bụng, một đạp vào ngực, cả người bay ra ngoài.

“Khốn kiếp, chưa từng có ai dám đưa ra yêu cầu hèn hạ đó trước mặt tôi đâu!”

Sau khi đạp Cố Mĩ Linh bay ra, Long Thiên Tiếu phủi tay, trở lại chỗ ngồi, giọng than thở nói. Một cái tát kia của anh khiến cho mấy cái răng của Cố Mĩ Linh rơi đầy ra sàn.

“Thằng phế vật kia, mày dám đánh tao!”

Cố Mĩ Linh gắng sức bò lên từ mặt đất, đau đớn nói.

“Chị tự yêu cầu, mọi người chắc cũng đều nghe thấy nhỉ?”

Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, cái đồ vừa béo vừa xấu kia, chính cô yêu cầu người ta đánh đấy!”

“Phải đấy, lớn như thế này rồi vẫn chưa thấy người nào không có tự trọng như thế, lại còn thích ăn đòn”.

“Ham muốn đặc biệt thật nhỉ!”

Mọi người xôn xao bàn tán, vì sự kiêu ngạo và hung hăng của Cố Mĩ Linh vừa rồi mà mọi người lập tức thay đổi thái độ. Mặc dù người tên Long Thiên Tiếu kia đi ở rể, nhưng vẻ kiêu ngạo, ghê gớm của người phụ nữ hôi hám này còn ghê tởm hơn Long Thiên Tiếu hàng chục ngàn lần.

“Các người giúp thằng nghèo hèn này, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Các người biết tôi là ai không? Tôi là người nhà họ Cố, bố tôi là Cố Vân Hải!”

Cố Mĩ Linh tức tối, đã mất cái răng cửa mà vẫn gào lên.

“Cố Vân Hải là ai?”

“Không biết!”

“Đúng vậy, tôi cũng không biết”.

Nghe lời nói của Cố Mĩ Linh, mọi người không khỏi chế giễu, khiến Cố Mĩ Linh tức đến mức muốn hôn mê luôn.

“Khốn khiếp, con đàn bà vừa béo vừa xấu này, ai bảo mày coi thường người lao động như bọn tao, đáng chết, thưởng cho mày một quả trứng thối!”

Không biết ai trong đám người hung hăng chửi một câu, rồi ném thẳng quả trứng vào mặt Cố Mĩ Linh. Không đợi cô ta hoàn hồn, một chiếc dép lê cũng nhắm trúng vào mũi Cố Mĩ Linh.

“Khốn kiếp, dép lê của tôi đâu? Ai ném dép lê của tôi rồi?”

Trong đám người vang lên tiếng người đang tìm kiếm, khiến cả đám rối như tờ vò, các loại đồ vật ném qua.

“Dân lao động không chỉ nghèo mà còn không có phong độ nữa đấy, thích là đánh người, thì sao nào”.

Trong đám người, không biết là ai, nhân lúc hỗn loạn đạp vài phát vào Cố Mĩ Linh, lúc này cô ta đã thê thảm không nhìn nổi, trông như một kẻ ăn mày, bị đủ thứ ném lên người.

“Tránh ra, tránh ra cho tôi, ở đây là chỗ ăn cơm, không phải nơi để mấy người phá phách”.

Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vang lên, ăn cơm thì cứ ăn cơm, tại sao lại loạn như vậy. Trong lòng chú Trương có chút chán nản, nhìn tình hình trước mặt liền cảm thấy vô cùng bất lực.

“Xin các vị khách quý hãy nể mặt chú Trương tôi mà trở lại chỗ ngồi của mình!”

Chú Trương đem theo bảo vệ tới, duy trì trật tự ở đây, khi mọi người nghe thấy vậy thì cũng vội vàng giải tán, chỉ để lại Cố Mĩ Linh nhếch nhác ngồi sụp xuống đất.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK