Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
“Có điều, nếu thời gian không cho phép thì thôi không cần đâu”.  
 
Long Thiên Tiếu lại vội vàng nói.  
 
“Haz, đứa ngốc này, cái gì mà thời gian không cho phép, mẹ chăm sóc ông già này đâu có bận rộn lắm. Con đã có suy nghĩ như vậy, mẹ chắc chắn ủng hộ con, đứa nhỏ quả thực đáng thương, mẹ sẽ làm theo những gì con nói”.  
 
Lý Bình nghe vậy, phất phất tay, không có ý kiến gì nói.  
 
“Đều là những người số khổ, cũng không dễ dàng gì, có thể giúp thì cứ giúp thôi, không sao cả. Đứa nhỏ mệnh khổ, giờ trên đời này không có lấy một người thân nào. Bố còn nghe nói, cả nhà người ta đều là tử sĩ của Đế Quốc. Cả nhà đều là tử sĩ thật sự không thể ngờ được”.  
 
Long Đức Phúc nghe thấy vậy, cũng có chút bội phục nói.  
 
“Vậy được rồi, vất vả cho bố mẹ rồi. Ngày mai con sẽ làm một chút đồ ăn mang qua đây”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói. Bố mẹ anh đều là những người tốt trên đời, với bản chất lương thiện.  
 
“Đồ ăn thì thôi đi, con có thời gian thì dẫn theo đứa nhỏ và con dâu ra ngoài chơi, đừng cả ngày chạy đến chỗ bố mẹ nữa”.  
 
Lý Bình nghe vậy, khoát tay áo nói.  
 
“Không sao đâu bác gái”.  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng cười nói.  
 
“Thời gian cũng muộn rồi, chúng con về đây, bố mẹ đều ăn cơm rồi chứ?”  
 
Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ rồi hỏi.  
 
“Ăn rồi ăn rồi, con cũng ăn rồi, hì hì!”  
 
Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy, cười hì hì đáp lại.  
 
“Bố mẹ đều ăn rồi, ăn cơm bệnh viện. Còn Vận Nhi và vợ chồng hai con là chưa ăn thôi, các con nhanh về đi, đã muộn vậy rồi, sắp đói lắm rồi đấy”.  
 
Lý Bình nghe vậy đáp, nói xong liền đẩy Long Thiên Tiếu đi về.  
 
“Được rồi, chúng con về đây”.  
 
Long Vận Nhi cũng nói với Long Đức Phúc và Lý Bình.  
 
“Đi đi, đi đường cẩn thận!”  
 
Long Đức Phúc nghe vậy dặn dò thêm. Nhìn thấy một nhà con trai rời đi còn cả Long Vận Nhi cũng về, trên mặt Lý Bình hiện lên nét cười vui mừng.  
 
“Ông à, ông nói xem có phải tôi đang nằm mơ không? Con trai của chúng ta đã trở về, còn dẫn thêm một cô vợ và một đứa con gái cùng về, con trai có tiền đồ, con gái cũng có thể tiếp tục đi học”.  
 
Lý Bình nhìn Long Đức Phúc, có chút cảm khái nói.  
 
“Cái gì mà nằm mơ, đây đúng là thật, bà già này cả ngày chỉ biết lo được mất”.  
 
Long Đức Phúc nghe vậy, không vui nói.  
 
“Tôi cảm giác được, nhóc con Tiểu Tịch này thành tích học tập rất tốt, về sau nói không chừng gia đình chúng ta lại có thêm một sinh viên nữa!”  
 
Lý Bình có chút mong mỏi nói.  
 
“Đó là chắc chắn rồi, bà có biết vừa rồi con bé làm gì không, nó giải thích thơ Đường cho tôi đấy, vừa nhìn đã biết sau này sẽ là người có học thức cao rồi!”  
 
Long Đức Phúc nghe vậy, vô cùng cảm khái nói.  
 
“Đợi lát nữa, đến thăm cô bé kia, Thiên Tiếu đứa con này, nhìn qua thì lạnh lùng nhưng lại là người rất lương thiện”.  
 
Lý Bình nghe vậy bèn nói.  
 
“Tính tình nó giống bà, không có gì là không tốt cả. Tôi thấy vợ nó cũng giống vậy, bằng không hai đứa nó cũng không thể ở bên nhau. Bất luận thế nào, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc, thì người già như chúng ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi”.  
 
Long Đức Phúc có chút cảm khái nói.  
 
“Thì vậy đó, hiện giờ không cần lo lắng cơm ăn áo mặc nữa”.  
 
Lý Bình nghe vậy cũng gật đầu nói.  
 
Bởi Long Thiên Tiếu về tương đối muộn, Tần Tiểu Manh cũng không về trước, cô ấy có tâm tư gì Long Thiên Tiếu đã quá hiểu rồi.  
 
“Sao chú muộn như vậy, cháu chờ mọi người rất lâu rồi đấy!”  
 
Tần Tiểu Manh lên xe, có chút u oán nói.  
 
“Bệnh viện này là của nhà cháu, chỉ cần tùy ý nói một câu, sẽ có người tình nguyện đưa cháu về, còn chờ xe chú làm gì?”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói với ngữ khí thản nhiên.  
 
“Chú nói cái gì vậy? Sao cháu có thể bỏ mọi người ở lại, tự mình về trước được? Tần Tiểu Manh cháu không phải người như vậy. Hơn nữa, chú còn uống rượu, cháu lái xe thay chú, đúng không?”  
 
Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút hiên ngang lẫm liệt đáp.  
 
“Cháu thôi đi! Cháu lại muốn đến nhà chú ăn chực thì có!”  
 
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Tần Tiểu Manh một cái, không khách sáo nói.   
 
“Đúng vậy đúng vậy, đồ không biết xấu hổ, lêu lêu lêu!”  
 
Lúc này, Long Tiểu Tịch ngồi ghế sau cũng thản nhiên nói.  
 
“Này này này, nhóc kia, đợi lát xem chị làm sao thu phục em nha”.  
 
Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút thở hắt ra nói.  
 
“Trước tiên cứ dừng xe một lát đã”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Tần Tiểu Manh.  
 
“Được rồi, tiền thức ăn để cháu trả. Cháu giúp mọi người lái xe, còn trả tiền đồ ăn, cháu ăn cơm ở nhà chú không vấn đề gì chứ?”  
 
Tần Tiểu Manh nghe vậy, vô cùng nghe lời đáp.  
 
“Em muốn đến lúc nào thì cứ đến lúc ấy, một bữa cơm thì đáng giá bao nhiêu đâu?”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy phì cười nói, tay nghề của Long Thiên Tiếu quả thực tốt hơn nhiều so với những đầu bếp bình thường, cũng không biết Long Thiên Tiếu làm sao luyện được tay nghề tốt đến vậy.  
 
“Vẫn là chị Tuyết Cầm tốt nhất, haha!”  
 
Tần Tiểu Manh nghe vậy, cười ha hả nói. Nói xong, cô ấy bèn dừng xe ở lối vào cửa hàng thực phẩm tươi sống.  
 
“Mọi người đợi trong xe đi”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Long Tiểu Tịch, Tần Tiểu Manh và Long Vận Nhi.  
 
“Không được, cháu trả tiền, cháu phải đi cùng”.  
 
Tần Tiểu Manh lại nói.  
 
“Tùy cháu”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lãnh đạm đáp.  
 
“Con con con, con cũng muốn đi”.  
 
Long Tiểu Tịch nghe vậy, cũng nhao nhao đòi đi.  
 
“Con thì thôi, con ở ngay trong xe đi!”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, không vui nói.  
 
“Không được, con đã ở trong bệnh viện cả ngày trời rồi, con phải ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ”.  
 
Long Tiểu Tịch lẫm liệt nói.  
 
“Cửa hàng bán đồ tươi sống thì có không khí mởi mẻ gì hả?”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút nói không nên lời.  
 
“Được rồi được rồi, cô dẫn cháu theo, cô bế cháu”.  
 
Long Vận Nhi cũng nói, nói xong cô ấy bế Long Tiểu Tịch xuống xe, nhóm người trực tiếp đi vào bên trong cửa hàng bán đồ tươi sống kia.  
 
“Cái này cái này, cái này, đều là những thứ em thích ăn nhất”.  
 
Long Tiểu Tịch đảm nhận việc chọn đồ ăn, nhặt hết đồ bỏ vào trong giỏ.  
 
“Được rồi, em lấy nhiều như vậy làm gì?”  
 
Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời.  
 
“Do chúng ta không phải trả tiền, yêu quái ăn chực kia cũng nói rồi hôm nay tiền thức ăn đều do chị ấy trả”.  
 
Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy, lớn tiếng nói.  
 
“Mẹ nó, yêu quái ăn chực?”  
 
Tần Tiểu Manh cũng phải chết lặng, con nhóc này vậy mà lại đặt cho cô ấy một biệt hiệu linh tinh như vậy, cô ấy có một nỗi xúc động muốn xông qua đó túm cổ con bé nhưng bất đắc dĩ, nhà bọn họ nhiều người như vậy, cô ấy chỉ có thể đứng tại chỗ rơi lệ thôi.  
 
Nói ra người khác có thể không tin, bây giờ rõ ràng cô ấy đang bị một đứa bé bắt nạt.  
 
“Đúng vậy, chị chính là yêu quái ăn chực”.  
 
Long Tiểu Tịch chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nói, Tần Tiểu Manh nghe vậy lại tiếp tục rơi lệ.  
 
“Được rồi, đâu có ai như em nói chuyện với chị Tiểu Manh vậy chứ?”  
 
Cố Tuyết Cầm gõ vào đầu Long Tiểu Tịch một cái, không vui nói.  
 
“Á, vậy em không nói chị ấy nữa, em sợ sẽ chọc chị ấy khóc lên mất”.  
 
Long Tiểu Tịch lên tiếng, lãnh đạm nói.  
 
Tần Tiểu Manh nghe vậy, trán cô ấy đầy vạch đen, hiện giờ cô ấy đang chờ một cơ hội, cô ấy nhất định dạy dỗ đứa nhóc này một trận ra trò.  
 
Bên này, Long Tiểu Tịch tiếp tục chạy loạn khắp nơi đoạt nguyên liệu nấu ăn, Cố Tuyết Cầm cũng không nhìn nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK