Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là anh nói đấy nhé, anh đừng quên".  
 
Cố Tuyết Cầm cầm thìa chỉ vào Long Thiên Tiếu, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.  
 
"Nhớ rồi".  
 
Long Thiên Tiếu hòa nhã nói.  
 
"Vậy thì được".  
 
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm chớp chớp đôi mắt đẹp, cô hài lòng nói, cô không phải là loại phụ nữ đòi hỏi nhiều và cũng không phải là người theo đuổi một số hưởng thụ vật chất.  
 
Trước đây, cô chỉ hy vọng người chồng trên danh nghĩa của mình biết đấu tranh hơn chút, hy vọng mỗi khi cô xuất hiện trong gia tộc sẽ không bị chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, chỉ có vậy mà thôi.  
 
Buổi trưa ngày hôm sau, Long Thiên Tiếu xuất hiện dưới tập đoàn Cố Thị rất đúng giờ, anh nhìn đồng hồ, còn khoảng hơn mười hai mươi phút nữa là đến 12 giờ.  
 
"Là anh?"  
 
Lúc này, Cố Hiểu Huy đi ngang qua cửa sổ xe Long Thiên Tiếu, đúng lúc nhìn thấy Long Thiên Tiếu, anh ta liền nói bằng giọng điệu kì quái.  
 
"Sao thế?"  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu khẽ nhếch miệng, sau đó hỏi.  
 
"Không có chuyện gì anh đến đây làm gì?"  
 
Cố Hiểu Huy chắp tay sau lưng hỏi.  
 
"Không có chuyện gì tôi không thể đến đây sao?"  
 
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói. Anh cũng nhận ra rằng, ngữ khí nói chuyện của Cố Hiểu Huy đã thay đổi, trước kia, mỗi khi anh ta thấy anh đều như mèo thấy chuột vậy, nhưng bây giờ thì khác.  
 
"Tôi không nói là không cho anh tới, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, làm người phải chú ý chừng mực, nếu không không biết khi nào sẽ ngã lộn nhào đâu".  
 
Cố Hiểu Huy đánh giá Long Thiên Tiếu một lượt từ trên xuống dưới, anh ta nói.  
 
"Cảm ơn đã nhắc nhở".  
 
Long Thiên Tiếu lại cười nói.  
 
"Hừ".  
 
Nghe được lời này, Cố Hiểu Huy hất tay áo lên, sau đó liền rời đi.  
 
Chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, tôi xem anh đắc ý được bao lâu, không lâu nữa, Lôi Hổ sẽ dọn dẹp kẻ vô tích sự này. Cố Hiểu Huy thầm nghĩ.  
 
Thấy dáng vẻ này, Long Thiên Tiếu lại trầm mặc không nói gì.  
 
"Sao đó, anh ta lại nói gì với anh rồi?"  
 
Cố Tuyết Cầm từ xa thấy Cố Hiểu Huy chắp hai tay sau lưng nghênh ngang rời đi, cô cảm thấy có chút kì lạ nên hỏi.  
 
"Không có gì, anh ta cũng chỉ ra vẻ chút thôi. Cô có thấy anh ta hơi thay đổi không?"  
 
Long Thiên Tiếu cười nói.  
 
"Hình như hôm nay có vẻ đắc ý ngạo mạn hơn hôm qua, trước đây là đều là bộ dạng ủ rũ chán nản".  
 
Cố Tuyết Cầm lên xe, thắt dây an toàn, suy xét một lúc rồi mới nói.  
 
"Cô cũng phát hiện ra rồi".  
 
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu liền khởi động xe, cười nói. Sợ rằng Cố Hiểu Huy này cảm thấy mình đã nắm được cây cột vững chắc, cho nên cảm thấy mình có hậu thuẫn, không cần sợ Long Thiên Tiếu anh nữa.  
 
"Sao vậy?"  
 
Cố Tuyết Cầm nghĩ lại, càng nghĩ cô càng cảm thấy không đúng.  
 
"Không có gì. Cô sẽ sớm biết thôi. Bây giờ chúng ta nghĩ xem nên ăn gì trước đi".  
 
Long Thiên Tiếu chuyển chủ đề.  
 
"Ăn gì cũng được, anh cho ý kiến đi, tôi nghe theo anh".  
 
Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.  
 
"Vậy vẫn là nhà hàng lẩu lần trước nhé, tôi thấy mùi vị ở đó khá được".  
 
Long Thiên Tiếu đề nghị.  
 
"Ok, đến đó đi, hơn nữa cũng không đắt".  
 
Cố Tuyết Cầm đáp. Nói xong, Long Thiên Tiếu liền lái xe về phía nhà hàng lẩu, lúc đang gọi món thì điện thoại Cố Tuyết Cầm đột nhiên đổ chuông.  
 
Cô nhìn vào màn hình hiển thị, là Sở Uyển Tình gọi tới.  
 
"Cố Tuyết Cầm, tớ nghe bọn họ nói anh rể đến mang cậu đi rồi?"  
 
Vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Sở Uyển Tình.  
 
"Cái gì mà mang đi rồi, có chút chuyện nên tớ phải ra ngoài cùng anh ấy".  
 
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, có chút chột dạ nói.  
 
"Không đúng không đúng, giọng điệu nói chuyện của cậu không đúng lắm, Cố Tuyết Cầm, cậu sẽ không nói dối chứ, một khi nói dối cậu sẽ ấp a ấp úng như vậy. Có phải hai người đang đi ăn một bữa lớn không?"  
 
Nghe xong, Sở Uyển Tình lại nói.  
 
"Không phải, bọn tớ chỉ đi ăn đồ ăn nhanh thôi".  
 
Cố Tuyết Cầm vội vàng phủ nhận.  
 
"Thật sao?"  
 
Sở Uyển Tình lại hỏi.  
 
"Đương nhiên".  
 
Cố Tuyết Cầm chột dạ nói.  
 
"Vậy được rồi, không làm phiền đôi vợ chồng trẻ nữa".  
 
Nghe thấy thế, Sở Uyển Tình cũng nói.  
 
"Ừm, khi nào về, tớ mang chút đồ ăn ngon cho cậu".  
 
Cố Tuyết Cầm đáp, cô cảm thấy bản thân có chút ích kỷ.  
 
"Sao thế?"  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
"Sở Uyển Tình muốn đến ăn trực, bị tôi từ chối rồi".  
 
Cố Tuyết Cầm đặt điện thoại xuống, sau đó nói.  
 
Lúc này, nước lẩu đã được mang lên, hơn nữa còn đang sôi.  
 
"Cô ấy muốn đến thì đến".  
 
Long Thiên Tiếu không quan tâm nói. Vừa nói anh vừa nhúng đồ ăn cho Cố Tuyết Cầm, sau đó anh gắp vào bát cô.  
 
"Tôi không muốn cậu ấy đến".  
 
Cố Tuyết Cầm trả lời gần như theo bản năng.  
 
"Tại sao?"  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
"Chỉ là không muốn cậu ấy đến thôi. Sau này anh bớt qua lại với cậu ấy đi".  
 
Cố Tuyết Cầm có chút u oán nói, bản thân cô cũng không biết tại sao, cô đang đề phòng theo bản năng. Tục ngữ nói rất hay, phòng cháy phòng trộm phòng chị em tốt.  
 
"Được rồi, ăn đi!"  
 
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nói.  
 
"Anh ngốc hả, nhiều thế này tôi không ăn hết, không biết tại sao gần đây tôi không thích ăn thịt, nhúng cho tôi ít rau".  
 
Thấy thế, trong lòng Cố Tuyết Cầm khẽ ấm áp, cô nói, cô gắp tất cả thịt trong bát mình vào bát Long Thiên Tiếu.  
 
Bữa ăn này mất khoảng một giờ đồng hồ, sau khi ăn uống no say, hai người liền lên xe, Long Thiên Tiếu lái xe đi về phía Hongdaokou.  
 
"Rốt cuộc anh muốn cho tôi xem gì mà trịnh trọng vậy".  
 
Cố Tuyết Cầm ngồi ở trên xe, hỏi.  
 
"Đến đó cô sẽ biết".  
 
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói, sau đó anh tiếp tục lái xe.  
 
"Không phải Hongdaokou là một khu mua sắm sao?"  
 
Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút kì lạ, sau đó hỏi.  
 
"Ở đó vẫn còn có trụ sở của Lôi Hổ, tôi dẫn cô đến thăm quan chút".  
 
Long Thiên Tiếu đáp.  
 
"Anh ngốc hả, cái gì mà trụ sở, nơi đó, ngoài trung tâm mua sắm ra, hình như không có gì nữa".  
 
Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng nói.  
 
"Đến rồi cô sẽ biết".  
 
Long Thiên Tiếu vẫn có chút thần bí nói.  
 
Khoảng nửa giờ sau, xe của Long Thiên Tiếu đã xuất hiện trước trung tâm thương mại Hongdaokou. Sau khi Long Thiên Tiếu xuống xe, một tên đàn em liền bước tới giúp anh đóng cửa xe.  
 
"Anh Long, đại ca đang đợi anh ở bên trong".  
 
Thấy Long Thiên Tiếu, tên đàn em khẽ cúi đầu, vô cùng cung kính nói.  
 
"Cô Cố, mời đi lối này!"  
 
Tên đàn em nói tiếp, nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ khẽ gật đầu, tên đàn em đó liếc mắt nhìn Cố Tuyết Cầm, cậu ta rất ngạc nhiên, cả đời này cậu ta chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.  
 
Khi cậu ta ra đây, cấp trên đã giao phó rằng, nếu thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vậy người phụ nữ đó chính là vợ anh Long.  
 
Lúc đó, cậu ta còn thắc mắc rốt cuộc người phụ nữ này đẹp đến mức nào, thậm chí cậu ta còn không tin, rất đẹp là đẹp đến đâu.  
 
Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu ta hoàn toàn phục rồi, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, đẹp như thiên nga đứng giữa bầy gà vậy.  
 
"Căn cứ của ông trùm Lôi đặc biệt vậy, thế mà lại đặt ở trong trung tâm thương mại, không phải anh ta kinh doanh trung tâm mua sắm này đó chứ?"  
 
Cố Tuyết Cầm khoác tay Long Thiên Tiếu, nhẹ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK