“Sao, muốn chạy hả?”, thấy Mã Anh Tuấn sợ hãi muốn chạy, Tần Tiểu Manh liền hỏi.
“Xin lỗi... Tôi xin lỗi, tôi không nên chọc vào các người, giờ tôi không cần gì nữa, các người tha cho tôi đi!”, Mã Anh Tuấn lớn giọng cầu xin.
“Tôi không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy đâu!”, Tần Tiểu Manh tức giận nói.
“Thôi, Tiểu Manh, bọn họ biết lỗi rồi, tha cho bọn họ đi, chúng ta đến đây để vui chơi ngắm cảnh chứ không phải là để gây chuyện”, thấy vậy, Tần Viễn Lâm liền tiến lên nói.
“Nể mặt bố, hôm nay tôi tha cho các người, sau này ngoan ngoãn làm người tốt, nếu không đừng trách!”, Tần Tiểu Manh đe dọa.
“Được được, cảm ơn mọi người đã tha mạng!”, Mã Anh Tuấn nói, nói xong, hắn ta hớt hải dẫn theo đám đàn em rời đi.
Sau khi giải quyết ổn thỏa, mọi người lại bắt đầu ăn uống, thưởng thức phong cảnh núi Tây. Khoảng 4 giờ chiều, bọn họ mới lên xe về nhà.
-------
3 năm sau.
Trong thời gian này, Long Thiên Tiếu đã giải quyết hết những chuyện trong quá khứ, tìm được người đứng sau hãm hại vợ cũ của anh, cũng xây dựng cho mình một thế lực riêng, thống nhất thế giới ngầm của các tỉnh. Trong lòng anh lúc này không còn gì vướng mắc nữa.
Cuộc sống vợ chồng của anh và Cố Tuyết Cầm trôi qua êm đềm, kể từ khi bọn họ trở thành vợ chồng chính thức, tình cảm của bọn họ ngày càng mặn nồng hơn. Trong suốt 3 năm qua, hai người cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ đều luôn ở bên giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau.
Hôm nay, như thường lệ, sau khi tan làm, Long Thiên Tiếu lái xe đến đón Cố Tuyết Cầm. Long Tiểu Tịch đã lên cấp một, trường của cô bé có xe đưa đón nên không cần Long Thiên Tiếu nữa. Còn về Cố Tuyết Cầm, giờ đây cô đã có tiếng nói nhất định ở tập đoàn Cố Thị, sau những sự việc đã xảy ra, bà cụ Cố và đám người nhà họ Cố nhận ra rằng bọn họ không thể chọc vào Long Thiên Tiếu, hơn nữa Cố Tuyết Cầm tiếp quản dự án hợp tác rất tốt, mang về nhiều lợi nhuận cho công ty, cho nên bọn họ không có lý do gì để chọc ngoáy, chê trách cô nữa. Tập đoàn ngày càng phát triển lớn mạnh, Cố Tuyết Cầm cũng rất vui vì đã thực hiện được tâm nguyện còn dang dở của ông nội khi còn sống.
Trên đường về nhà, bọn họ còn ghé qua siêu thị mua đồ ăn. Long Thiên Tiếu nói rằng hôm nay sẽ mời Long Đức Phúc, Lý Bình và Long Vận Nhi đến ăn cơm, cho nên bọn họ mua rất nhiều đồ về để nấu một bàn tiệc lớn. Bởi vì nhà anh nằm trên đỉnh núi, không tiện cho việc đi lại hằng ngày của Long Vận Nhi, cho nên sau khi chân Long Đức Phúc hồi phục hẳn, Long Thiên Tiếu mua một căn nhà dưới chân núi cho bố mẹ và em gái anh ở, còn Cố Vân Sơn vẫn ở nhà anh.
Về đến nhà, tất bật một lúc, khoảng 6 giờ tối, một bàn tiệc lớn được dọn ra, mọi người đã đến đầy đủ. Cố Tuyết Cầm còn nói hôm nay đông đủ, cô muốn thông báo cho mọi người biết một tin vui. Đám người rất tò mò không biết tin vui mà Cố Tuyết Cầm nói là gì.
“Mọi người ngồi vào bàn đi, đồ ăn lên hết rồi”, Long Thiên Tiếu nói với đám người.
“Woa, nhiều đồ ăn quá, trông món nào cũng ngon, con muốn ăn hết chỗ này!”, thấy bàn đồ ăn lớn, Long Tiểu Tịch vui sướng hét lên.
“Được rồi, em vào bàn đi đã, chỗ này là của em hết”, Cố Tuyết Cầm cạn lời nói, Long Tiểu Tịch đã lớn nhưng vẫn ham ăn như ngày nào.
Mọi người cùng ngồi xuống ăn uống nói chuyện, ai cũng có công việc riêng nên khó khăn lắm cả nhà mới có buổi quây quần đoàn tụ.
“Tuyết Cầm, hôm nay con nói là muốn thông báo cho mọi người biết một tin vui, giờ con nói đi!”, Lý Bình lên tiếng nói.
“Ừ nhỉ, em có tin vui gì?”, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt hỏi.
“Hôm nay, nhân lúc có đầy đủ mọi người, con muốn thông báo một tin là, con có em bé rồi!”, Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ nói.
“Thật hả chị? Vui quá, em lại sắp có thêm đứa cháu đáng yêu nữa rồi!”, nghe thấy vậy, Long Vận Nhi vui vẻ nói. Đám người Cố Vân Sơn, Long Đức Phúc, Lý Bình càng không phải nói, bọn họ cười đến nỗi không khép được miệng lại, ở tuổi này rồi, niềm vui của bọn họ là ngày ngày được bồng cháu. Long Tiểu Tịch cũng đã mong mỏi đứa em này từ lâu, cô bé rất muốn có em để chơi cùng.
“Cảm ơn em!”, Long Thiên Tiếu chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng không ai biết cảm xúc hiện tại bên trong con người anh, vừa vui, vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc, trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, anh không biết phải nói gì nữa, anh cảm ơn ông trời, cảm ơn cuộc đời đã cho anh được gặp Cố Tuyết Cầm, cho cô làm vợ anh.
“Nhà chúng ta sắp có thêm thành viên mới, bố rất vui, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào!”, Cố Vân Sơn nâng ly lên nói. Bữa tiệc đoàn viên cứ thế kết thúc êm đẹp trong tiếng cười hạnh phúc.
Một buổi sáng mùa thu, dưới ánh bình minh trên biển, có hai người nắm tay nhau đi trên bãi cát trắng. Mang thai đến tháng thứ sáu, Cố Tuyết Cầm đã tạm nghỉ việc ở tập đoàn, dành thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trước khi sinh em bé, ước muốn của cô là được ra biển ngắm cảnh, thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền dẫn cô đến đây.
“Vợ, 8 năm trước, chúng ta gặp nhau, anh vẫn luôn cho đó là do ông trời đã định sẵn. Em vẫn luôn hỏi anh trước khi gặp em, anh là ai, nhưng đó là quá khứ, em không cần phải biết, em chỉ cần biết rằng, anh là chồng em, là bố của con chúng ta, anh sẽ luôn yêu thương chăm sóc em và hai đứa nhỏ, như vậy là đủ rồi. Anh không biết kiếp sau chúng ta có còn được ở bên nhau nữa hay không, điều này cũng xa vời quá và anh không thể nào nắm chắc, anh chỉ biết rằng ở kiếp này, anh hi vọng trong cuộc sống của mình sẽ luôn có em, anh sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta. Anh mong em mãi vui tươi, xinh đẹp, hạnh phúc như bây giờ... Vợ, anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh, vì con, vì Tiểu Tịch, vì anh, vì chúng ta, em sẽ cố gắng!”
Hai người cứ thế đi mãi đi mãi, bóng lưng ngày càng khuất xa, mặt trời đã lên cao tỏa những tia nắng ấm áp xuống, còn tình yêu của bọn họ mãi đẹp, mãi dạt dào say đắm như sóng vỗ vậy...