Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Chậc chậc chậc, chàng trai này nói hay thật, thân thủ cũng không tệ, nhưng người ta có hơn chục người đó”.  

             “Muốn gặp họa à, thân thủ tốt thì đã sao, hai tay khó địch lại bốn tay!”  

             “Nếu là tôi, tôi sẽ mau chóng báo cảnh sát. Làm vậy có tác dụng gì, không thể tự bảo vệ chính mình”.  

             Thấy tình huống này, đám người lại bắt đầu bàn tán, bọn họ cảm thấy không khả quan cho lắm, dù sao cũng chỉ có một mình Long Thiên Tiếu, sao đánh lại được?  

             “Người anh em, báo cảnh sát đi, bọn họ có nhiều người”.  

             Lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặt mũi bầm dập.  

             “Anh là ai?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Tôi tên Dương Thụ, chính là bố của Dương Đại Tráng. Tôi dồn hết sức rồi, nhưng không đánh lại được bọn họ, bọn họ đông người”.  

             Dương Thụ có chút xấu hổ nói, nếu không phải anh ta có thân hình cường tráng, sợ rằng lúc này đã bị đánh không đứng dậy được.  

             “Cảm ơn”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, ở đây có nhiều người như vậy, thấy con anh bị uy hiếp, cũng không có lấy một người ra tay, trong lòng Long Thiên Tiếu có mấy phần cảm kích.  

             “Đây không phải là lúc để nói những lời này. Bây giờ, cho dù anh và tôi hợp lại cũng không thể đánh bại bọn họ. Hiện tại là xã hội pháp quyền, báo cảnh sát đi, cho dù không thể làm gì bọn họ thì ít nhất có thể bảo đảm an toàn tạm thời”.  

             Dương Thụ sờ vào khuôn mặt bị đánh của mình, có chút khó khăn nói.  

             “Báo cảnh sát, báo cảnh sát có tác dụng gì, Triệu Nguyên tôi nhất định sẽ phế các người”.  

             Triệu Nguyên nhìn về phía Long Thiên Tiếu và Dương Thụ, hung tợn nói. Anh ta thế mà lại bị một tên vô dụng đánh, chưa bao giờ anh ta phải mất mặt như hôm nay.  

             “Lên, cùng nhau lên, giết chết hắn ta”.  

             Triệu Nguyên hét lên, nhưng đám côn đồ bên cạnh vẫn còn chần chừ.  

             “Fuck, một đám phế vật, nhiều người như vậy mà còn sợ một mình anh ta. Lên hết cho bà, nếu không lên, tối nay về, các người đều phải chết”.  

             Lúc này, Mã Hi Mai lên tiếng, thấy dáng vẻ của Long Thiên Tiếu, cô ta hận không thể ăn tươi nuốt sống anh. Chính là kẻ ăn hại đó đã đánh cô ta thành ra bộ dạng này, ở thành phố Lâm Giang, cô ta muốn hoành hành ngang dọc kiểu gì chẳng được, vậy mà lại bị một tên vô dụng đánh.  

             “Đáng lẽ ra sáng nay tôi lên phế cô rồi”.  

             Long Thiên Tiếu nói với giọng điệu bình tĩnh, anh xoay người lại đi về phía đám côn đồ bắt cô bé mập và Lương Tuyết Oánh, thấy Long Thiếu bước tới, đám người đó cũng rất căng thẳng, tóm chặt cô bé mập, ép Lương Tuyết Oánh lùi về phía sau.  

             “Fuck, một đám ăn hại, mau lên cho tôi, nhiều người như vậy còn sợ một mình anh ta sao, bây giờ trong tay anh ta không có dao, các người sợ gì?”  

             Mã Hi Mai lại hét ầm lên, đám côn đồ đó nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau, nghe qua có vẻ có lý, ban nãy biểu hiện của Long Thiên Tiếu lợi hại như vậy là bởi vì trong tay có dao và đánh úp bất ngờ.  

             Bây giờ Long Thiên Tiếu đang đưa lưng về phía bọn họ, vừa hay bọn họ có thể đánh úp, mấy tên côn đồ sau lưng Long Thiên Tiếu xông lên.  

             “Bụp bụp bụp!”  

             Tình huống tiếp theo có chút bất ngờ, nhiều người như vậy cùng xông nhau lên, vậy mà không có ai có thể đến gần Long Thiên Tiếu, thậm chí còn chưa kịp ra tay đã bị đánh ngã xuống đất, người nào người nấy đều đau đớn không thôi, hơn nữa, nét mặt còn có chút méo mó vặn vẹo.  

             Chỉ là, trong mắt người khác, động tác của Long Thiên Tiếu không hề cường điệu, thậm chí còn chậm rì rì, nhưng khi đánh những người đó, phản ứng của bọn họ lại rất cường điệu, một nắm đấm chậm chạp này có thể đánh người khác đau như thế sao? Trong lòng đám người đều nghi ngờ.  

             “Xảy ra chuyện gì vậy, thế thôi mà đã ngã rồi?”  

             “Có lẽ đây là huyền võ nội công trong truyền thuyết, bọn họ bị nội thương”.   

             “Nội thương cái rắm, sợ rằng anh xem phim kiếm hiệp nhiều quá”.  

             Mọi người xì xào bàn tán, trong lời nói, chứa đựng nhiều ý kiến khác nhau.  

             “Phốc!”  

             “Phốc phốc phốc!”  

             Chỉ là bọn họ còn chưa kịp nói xong, mấy người ngã trên đất nôn ra máu, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.  

             “Ôi trời, chuyện gì vậy, bị nội thương thật sao?”  

             “Lẽ nào chàng trai trẻ này là một cao thủ, trông cũng không giống mà nhỉ!”  

             “Cái gì gọi là không giống, anh ta đánh ngục nhiều người như vậy trong tích tắc, còn không phải là cao thủ hả?”  

             Thấy cảnh tượng ói ra máu này, đám người lại bắt đầu bàn tán.  

             “Thả bọn họ ra, sau đó cút đi. Các người chỉ bị người khác sai khiến, tôi có thể bỏ qua cho các người. Nếu không, kết cục của bọn họ chính là kết cục tiếp theo của các người”.  

             Long Thiên Tiếu nhìn vào mấy tên côn đồ bắt cô bé mập và Lương Tuyết Oánh, lạnh lùng nói. Thấy một màn này, Mã Hi Mai và Triệu Nguyên có chút hoảng sợ, trong lòng bọn họ cũng rất bối rối, bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu tại sao Long Thiên Tiếu có thể đánh gục nhiều người như vậy.  

             Hơn nữa, đám người này thoạt nhìn rất đau đớn, bây giờ còn nôn ra máu, có vẻ bị thương không nhẹ. Lại nhìn vào Mã Hi Mai và Triệu Nguyên, bộ dạng của bọn họ như muốn rút lui.  

             “Đừng tưởng rằng các người có con tin trong tay nên không sợ. Các người cho rằng mình thực sự dám giết người sao? Các người không dám, các người chỉ là làm công cho bọn họ mà thôi, các người sẵn sàng ngồi tù cả đời để đổi lấy lòng trung thành với bọn họ à? Các người cảm thấy như vậy có đáng không?”  

             Long Thiên Tiếu nhìn về phía đám côn đồ, lạnh lùng nói. Nghe được lời này của Long Thiên Tiếu, trên mặt đám người đó càng để lộ rõ vẻ do dự, nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của Long Thiên Tiếu.  

             Quan trọng là câu đó của Long Thiên Tiếu ‘các người sẵn sàng ngồi tù cả đời để đổi lấy lòng trung thành với bọn họ à, có đáng không?’. Rất rõ ràng, câu trả lời là không đáng. Triệu Nguyên chỉ coi bọn họ như chó, một con chó giúp bọn họ làm việc mà thôi.  

             “Tôi đếm đến ba, nếu các người vẫn không rời đi, tôi chỉ có thể dùng cách của riêng mình để giải quyết tình cảnh khốn khó trước mắt”.  

             Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.  

             “Một!”  

             “Hai!”  

             Khi Long Thiên Tiếu đếm đến hai, người đang bắt giữ Lương Tuyết Oánh đã buông tay ra, đám côn đồ kìm chặt cô bé mập cũng đặt cô bé xuống, sau đó lùi lại hòa vào đám đông, cuối cùng chạy đi.  

             Long Thiên Tiếu nói không sai, bọn họ chỉ là người làm công, hơn nữa Triệu Nguyên chỉ coi bọn họ như chó, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải ngồi tù vì Triệu Nguyên. Phải biết rằng, giết người là phạm pháp. Cho dù có Triệu Nguyên chống lưng cũng không thể thoát khỏi tai họa ngồi tù.  

             Cùng lúc đó, muốn trốn thoát còn có hai vợ chồng Triệu Nguyên, thấy ban nãy Long Thiên Tiếu ra tay, bọn họ đã biết Long Thiên Tiếu quá mạnh, người bọn họ dẫn đến quá ít.  

             Anh hùng phải biết tránh cái vạ trước mắt, giờ chỉ còn cách trốn thoát. Khi Long Thiên Tiếu giải cứu Lương Tuyết Oánh và cô bé mập, bọn họ hạ quyết tâm trốn thoát.  

             Từng bước từng bước lùi về phía sau, bọn họ muốn nhân cơ hội nhiều người, hòa vào đám đông rồi biến mất.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK