Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rất tốt. Người của các ông có thể bắt đầu lên núi tìm kiếm rồi”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền nói.

“Đã rõ, tôi sắp xếp ngay đây. Chỉ là không biết chỗ bạn cậu Long có bao nhiêu người, nếu số lượng ít, sợ rằng không kịp hoàn thành việc tìm kiếm trước bình minh ngày mai”.

Trần Hướng Thiên có chút lo lắng nói, trên núi Mang có khúc quanh Mang Sơn, nhưng ngoài khúc quanh Mang Sơn ra, còn có núi rừng hiểm trở, nếu có người muốn ẩn náu trở trong rừng sâu như vậy, rất khó để tìm ra.

Đặc biệt là vào ban đêm, càng làm tăng độ khó của việc tìm kiếm.

“Bọn họ đến rồi”.

Tai Long Thiên Tiếu giật giật lên, sau đó nói. Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy, lại có chút sững sỡ, xung quanh đây ngoài ông ta ra, căn bản không nhìn thấy người nào khác.

“Bọn họ ở đâu?”

Trần Hướng Thiên hỏi.

“Trên trời! Bọn họ đến từ bầu trời!”

Vẻ mặt Long Thiên Tiếu bĩnh tĩnh, anh chỉ lên trời, sau đó nói. Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng nhìn theo hướng Long Thiên Tiếu chỉ, nhưng trên thực tế cô không thấy gì cả.

Bởi vì xung quanh đều là người và ánh đèn, lúc này, dưới chân núi Mang quả nhiên có ánh đèn sáng rực, dường như thắp sáng cả bầu trời đêm đen tối.

“Bây giờ mọi người vẫn chưa thấy sao?”

Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, sau đó nói. Khả năng nhận biết của anh vượt qua người thường, đặc biệt là thính giác, điều mà người thường không thể sánh được.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng không nghe thấy”.

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói.

“Nhưng tôi nghe thấy”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Vù vù vù”.

Long Thiên Tiếu chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú vang lên, ngay sau đó, một ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở rìa bầu trời đêm, ánh sáng đó dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, có thể thấy hàng chục chiếc trực thăng hình dáng khác nhau chậm rãi bay tới, trực thăng bật đèn rất sáng, chân núi Mang bỗng chốc sáng hơn bao giờ hết.

“Làm sao thế? Phía Bắc có chiến tranh sao? Đây là lực lượng vũ trang chiến khu Nam Cảnh, từ khi nào thành phố Lâm Giang ẩn náu nhiều lực lượng vũ trang như vậy?”

Trần Hướng Thiên không thể mở to hai mắt ra được bởi vì ánh sáng quá chói, khó hiểu hỏi.

“Mỗi thành phố quan trọng ở Hoa Hạ có ít nhất một đội phòng vệ chiến đấu. Mà tại thành phố Lâm Giang, hàng năm có ít nhất 5 đội quân như vậy”.

Long Thiên Tiếu nhìn Trần Hướng Thiên, nhàn nhạt nói, những điều này có thể nói là cơ mật, người bình thường, cho dù là nhân vật như Trần Hướng Thiên cũng không biết được.

Liên tưởng đến thân phận của Long Thiên Tiếu, Trần Hướng Thiên đột nhiên cảm thấy anh biết nhiều như vậy, có thể huy động được nhiều lực lượng như thế, đây cũng là chuyện bình thường.

“Hóa ra là vậy, cậu Long yên tâm, những chuyện này, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu”.

Trần Hướng Thiên suy nghĩ thấu đáo, vội vàng nói với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu.

Còn Cố Tuyết Cầm ở bên cạnh, trong lòng cô vô cùng chấn động, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều lực lượng vũ trang như vậy, tất cả đều là trực thăng trang bị đạn thật, chỉ vì một mình Long Thiên Tiếu, vậy mà lại điều động nhiều lực lượng như thế.

“Vù vù vù”.

Đúng lúc này, điện thoại Long Thiên Tiếu vang lên, là Lâm Hy gọi đến.

“Anh cả, hiện tại bọn họ đều đã tới, nhân lực trên mặt đất cũng đã tập hợp về phía chân núi Mang, thêm vào đó còn có lực lượng trên không, tổng cộng có hơn 3000 người”.

Vừa kết nối điện thoại, Lâm Hy liền báo cáo.

“Tôi biết rồi”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Anh cả, có cần giao quyền chỉ huy cho anh không?”

Trong điện thoại, Lâm Hy có chút nghiêm túc nói.

“Không cần đâu, cô chỉ huy từ xa là được rồi”.

Long Thiên Tiếu thẳng thừng từ chối. Ngay khi Long Thiên Tiếu nói chuyện với Lâm Hy, Trần Hướng Thiên đã cử người lên núi theo từng đợt.

“Đã rõ”.

Lâm Hy nghe thấy vậy bèn cúp máy.

Long Thiên Tiếu cũng cúp máy, nhưng vừa kết thúc cuộc gọi, trực thăng vũ trang đậu trên không trung liền di chuyển, hướng về núi Mang để hộ trợ đội tìm kiếm trên mặt đất truy lùng.

“Cậu Long, cậu Long có ở đây không?”

“Cho tôi vào, tôi muốn gặp cậu Long”.

Lúc này, bên ngoài có tiếng nói ồn ào, Long Thiên Tiếu nhìn từ xa, người dẫn đầu là Lục Huyền Cơ, phía sau còn dẫn theo một đám người, chắc là nhà họ Lục ở thành phố Lâm Giang.

“Cho bọn họ vào!”

Long Thiên Tiếu thấy đó là Lục Huyền Cơ liền nói với Trần Hướng Thiên.

“Cho họ vào”.

Lúc này, Trần Hướng Thiên nói, cảnh sát nghe thấy vậy mới thả đám người Lục Huyền Cơ ra.

“Cậu Long, cháu gái tôi bướng bỉnh ngang ngược, gây ra rắc rối lớn cho cậu, tôi thật đáng chết mà”.

Lục Huyền Cơ bước tới, trực tiếp quỳ xuống.

“Bây giờ nói mấy lời này có tác dụng gì? Nếu con gái tôi thiếu một sợi tóc, nhà họ Lục các người, chờ chết đi!”

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Lục Huyền Cơ, lạnh lùng nói, nghe thấy những lời này, trong lòng Lục Huyền Cơ co rút đau đớn, ông ta tin Long Thiên Tiếu nói được sẽ làm được, muốn tiêu diệt nhà họ Lục ở Đông Hải, một mình Long Thiên Tiếu là đủ rồi.

Tuy nhiên, không phải là ông ta không nhìn thấy vô số trực thăng vũ trang, ở một mức độ nào đó cho thấy, thân phận của người trước mắt không đơn giản như ông ta tưởng tượng.

Một người có thực lực mạnh mẽ, đồng thời thân phận địa vị vô cùng đặc biệt, căn bản không phải là người mà nhà họ Lục của ông ta có thể chọc tới.

“Cậu Long, nếu tìm thấy cháu gái tôi, con gái cậu bình an vô sự, mong cậu hãy tha cho nó một con đường sống. Nếu con bé nghiệp chướng đó làm ra chuyện tổn hại đến con gái cậu Long, Lục Huyền Cơ tôi không nói hai lời, lấy mạng đền mạng”.

Lục Huyền Cơ quỳ trên mặt đất, đau lòng nói.

“Tôi nói rồi, nếu con gái tôi mất một cọng tóc, nhà họ Lục ở Đông Hải không được yên đâu”.

Long Thiên Tiếu vẫn lạnh lùng nói, nói xong, anh không thèm nhìn Lục Huyền Cơ nữa, mà đi theo lên núi. Cố Tuyết Cầm thấy vậy, cũng đi theo Long Thiên Tiếu.

Đường núi khó đi, còn có rất nhiều cỏ dại. Bởi vì phải tìm kiếm toàn bộ ngọn núi, cho nên, bọn họ không thể trực tiếp đi bằng đường thẳng lên.

“Cô ở trong xe đi, mình tôi lên là được rồi”.

Thấy Cố Tuyết Cầm thất tha thất thểu đi theo sau, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Không sao, tôi ổn mà, tôi muốn con bé nhìn thấy tôi đầu tiên”.

Cố Tuyết Cầm rất cố chấp, những vừa nói xong lời này, cô loạng choạng suýt té ngã, cũng may Long Thiên Tiếu nhanh tay nhanh mắt, túm Cố Tuyết Cầm lại.

Tình huống này khiến Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ, cô vừa nói là không sao, giờ chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.

Đi theo đội ngũ quân lính, dưới sự giúp đỡ của Long Thiên Tiếu, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng lên được núi. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ đi đường núi như vậy, cũng may cô không đi giày cao gót, nếu không đi lại rất khó khăn.

“Ông chủ, làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy mọi người hướng lên núi, quản gia bên cạnh Lục Huyền Cơ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK