Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Khó khăn lắm, con trai với trở về bên cạnh bà, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Trong lòng Lý Bình cảm thấy khó chịu.  

 

“Bà đừng ở đây than ngắn thở dài nữa, tên ác bá đó bắt nạt đến tận cửa rồi, lẽ nào Tiểu Tiếu không thể tùy ý bắt nạt người ta sao? Tiểu Tiếu, bố ủng hộ con, chuyện con làm là chuyện mà đàn ông nên làm. Nhưng bây giờ nhà họ Vương hùng mạnh, con nên dẫn vợ con con và em gái rời khỏi thành phố Lâm Giang, tạm lánh một thời gian. Còn ở thành phố Lâm Giang, có chuyện gì, để tên ác bá đó nhắm vào hai ông bà già này là được”.  

 

Lúc này, Long Đức Phúc cũng nói.  

 

“Nói đúng nói đúng, các con mau chóng rời khỏi thành phố Lâm Giang đi, đến nơi mà bọn họ không thể tìm được”.  

 

Lý Bình vội vàng nói.  

 

“Bố, mẹ, không sao. Hai người đừng lo lắng. Chuyện này, con có thể giải quyết ổn thỏa. Thành phố Lâm Giang, vẫn chưa có ai dám tùy ý động vào con. Ngày mai nhà họ Vương nhất định sẽ phải trả giá. Còn cậu ba nhà bọn họ, bây giờ đang nằm trong tay con, cậu ta đã mất nửa cái mạng rồi. Về phần nhà họ Vương, người của con đã bao vây nhà bọn họ, trước trưa mai, cho dù nhà họ Vương không bị tiêu diệt hoàn toàn, thì cũng phải mất hơn 90%”.  

 

Nghe xong, Long Thiên Tiếu vội vàng an ủi.  

 

“Con ơi, không nên thể hiện ra vẻ ta đây, sao con có thể đấu với nhà họ Vương chứ?”  

 

Lý Bình lại nói.  

 

“Mẹ, tin con, không sao đâu, bố mẹ không cần lo lắng”.  

 

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói.  

 

“Cái này…”  

 

Lý Bình nhất thời không biết phải nói gì.  

 

“Được rồi, bà nó, Tiểu Tiếu nói được thì nhất định sẽ được, chúng ta cũng nên tin tưởng thằng bé”.  

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Đức Phúc.  

 

“Bố nói đúng, nếu thật sự không thể chống lại nhà họ Vương, con cũng sẽ không chạy trốn. Chạy cũng không thoát, chạy đến đâu cũng sẽ bị tìm ra. Bây giờ con hoàn toàn không cần chạy, bố mẹ cứ yên tâm, không ai có thể làm hại vợ con và người thân của con”.  

 

Long Thiên Tiếu lại nhắc lại.  

 

“Tiểu Tiếu, con giải quyết chuyện của con đi, không cần quan tâm đến chỗ bố mẹ, không có chuyện gì, bố mẹ cúp máy trước đây”.  

 

Long Đức Phúc nói.  

 

“Vâng, bố, con đi đón Tiểu Tịch đây!”  

 

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói, sau khi dặn dò mấy câu, Long Đức Phúc liền cúp máy.  

 

“Lão già chết tiệt này, ông cúp máy nhanh vậy làm gì?”  

 

Lý Bình gõ vào vai Long Đức Phúc, có chút u oán nói.  

 

“Không cúp thì có thể làm gì, nói với nó nhiều như vậy, chẳng những không giúp được gì mà còn gây áp lực cho nó, có hiểu không? Chúng ta không biết rất nhiều chuyện về đứa trẻ này, thằng bé bình tĩnh như vậy, nhất định có sự chắc chắn tuyệt đối”.  

 

Long Đức Phúc khẽ cau mày, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông vẫn rất lo lắng.  

 

“Ông nói cũng có lý, nhưng, lỡ may con nó gặp phải chuyện gì biết phải làm sao? Mấy năm nay, thằng bé cũng chẳng sung sướng gì. Tên ác bá đáng chết đó, sao lại nhắm vào con trai chúng ta chứ?”  

 

Lý Bình có chút căm phẫn nói.  

 

“Trên đời này, người có tiền không hẳn là kẻ xấu. Nhưng sẽ luôn tồn tại những người hám danh hám lợi, ỷ có tiền mà tác oai tác quái”.  

 

Long Đức Phúc vẫn vô cùng lo lắng nói.  

 

“Bố, mẹ, anh đã nói không sao rồi, vậy thì chắc chắn không sao, hai người đừng lo nữa, nghỉ ngơi cho tốt là được. Chuyện trong nhà, con cũng sẽ lo liệu giúp anh”.  

 

Long Vận Nhi khuyên nhủ. Nghe thấy vậy, Lý Bình chỉ nắm tay Long Vận Nhi, đặt ở trong lòng bàn tay.  

 

Dường như nắm tay con gái mình, trong lòng bà mới có thể yên tâm vậy.  

 

Long Thiên Tiếu vừa cúp máy, Cố Tuyết Cầm đã đi xuống gõ cửa xe, thấy Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu mở cửa xe, Cố Tuyết Cầm liền ngồi vào.  

 

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”  

 

Long Thiên Tiếu hỏi.  

 

“Cái gì mà tốt hơn chưa?”  

 

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm ngây người ra, nhất thời không hiểu ý, đợi sau khi hiểu được ý của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.  

 

Cô là một người phụ nữ bảo thủ, đột nhiên được một người đàn ông quan tâm đến chuyện này, cô cảm thấy rất xấu hổ, mặt nóng bừng.  

 

“Chính là tối qua…”  

 

“Không được nói!”  

 

Long Thiên Tiếu còn muốn nói tiếp lại bị Cố Tuyết Cầm cắt ngang, cô sợ nếu anh nói tiếp, cô sẽ không biết giấu mặt vào đâu.  

 

“Vậy được rồi!”  

 

Nghe thấy vậy. Long Thiên Tiếu chỉ nói.  

 

“Tốt hơn nhiều rồi”.  

 

Cố Tuyết Cầm khẽ cắn môi thì thầm. Nhưng mặt cô lại đỏ bừng lên.  

 

Kết hôn 5 năm, bọn họ, một cặp vợ chồng trên danh nghĩa cuối cùng đã trở thành vợ chồng chính thức.  

 

“Lần sau anh sẽ nhẹ chút”.  

 

Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói.  

 

“Anh còn nói!”  

 

Sắc mặt Cố Tuyết Cầm đã bớt đỏ hơn, nhưng sau khi nghe được câu này, cô lại tức giận đánh lên vai Long Thiên Tiếu, không vui nói.  

 

“Được rồi, anh không nói nữa”.  

 

Long Thiên Tiếu khởi động xe, đi về phía trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi.  

 

Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, hôm nay đứng đợi ở cổng, không chỉ có Lương Tuyết Oánh mà còn có hai bà cháu cô bé mập.  

 

Khi lái tới nơi, Long Thiên Tiếu liền xuống xe, Cố Tuyết Cầm cũng xuống theo.  

 

“Bố, chị Tuyết Cầm”.  

 

Long Tiểu Tịch hét lên, nghe xong, Cố Tuyết Cầm liền bước tới bế cô bé lên.  

 

“Cô giáo Lương, cô vất vả rồi”.  

 

Cố Tuyết Cầm cười nói. Long Thiên Tiếu cũng khẽ mỉm cười chào hỏi Lương Tuyết Oánh.  

 

“Bà ơi, bà cũng chưa về à?”  

 

Thấy cô bé mập và bà lão, Long Thiên Tiếu liền hỏi. Anh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má cô bé mập, cô bé mập lại mỉm cười vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn bắt tay với Long Thiên Tiếu.  

 

Đây là cách chào mà cô bé mới học được, thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng duỗi tay ra bắt tay với cô bé.  

 

“Tiểu Tiếu à, cậu qua đây chút, bà có lời muốn nói với cậu”.  

 

Bà lão nắm lấy tay Long Thiên Tiếu, đi qua một bên.  

 

“Bà, có chuyện gì vậy?”  

 

Long Thiên Tiếu hỏi.  

 

“Tôi nghe cô giáo Lương nói, cậu gặp phải rắc rối lớn, đối phương còn là con cháu nhà giàu, muốn hãm hại mọi người?”  

 

Bà lão nắm lấy tay Long Thiên Tiếu, nhỏ giọng hỏi.  

 

“Vâng, đúng là có chuyện như vậy”.  

 

Nghe xong, Long Thiên Tiếu cũng cười nói. Anh không ngờ rằng, đến cả bà lão cũng biết chuyện này.  

 

“Bà tin cậu không chủ động khiêu khích những người này. Đám người đáng chết đó, đang yên đang lành kiếm cớ gây chuyện, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ. Bà biết cậu là một đứa trẻ tốt, bà thật sự không muốn thấy cậu xảy ra chuyện”.  

 

Bà lão vô cùng lo lắng nói.  

 

“Bà

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK