Chương 955: Mưu đồ bất chính
Tần Lâm sớm đã biết Thanh Hoa Linh sẽ nhằm sâm vương mà đến, chắc chắn nó vẫn chưa chịu từ bỏ.
Thanh Hoa Linh lao ra, Tần Lâm lập tức tìm cơ hội ra tay trong nháy mắt.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc*, Tần Lâm nhanh như chớp tóm lấy Thanh Hoa Linh, sau đó bóp mạnh nó, giây tiếp theo liền khiến Mộc Tâm Lan ngơ ngác, Tần Lâm đã trực tiếp cắn đứt đầu nó.
* Đánh rắn phải đánh bảy tấc: đánh rắn phải đánh cho chết, nếu không sẽ bị hại
“Sss sss...”
Sau khi Thanh Hoa Linh bị Tần Lâm cắn đứt đầu, thật sự đã chết, lúc này Na Mỹ và Dương Vân Kim mới sửng sốt, thủ đoạn của Tần Lâm cũng tàn nhẫn quá rồi, thật không ngờ anh lại trực tiếp cắn đứt đầu Thanh Hoa Linh.
“Đều tại anh cả, cho dù có giết chết Thanh Hoa Linh thì chúng tôi cũng sẽ phải chết thôi, khốn kiếp. Dựa vào gì mà tôi phải chết ở đây chứ, tại sao người chết không phải là anh”.
Dương Vân Kim gầm lên, nước mắt chảy ròng ròng, mặt đầy ai oán.
Tần Lâm tiến lên, dùng hai tay túm lấy cánh tay của Dương Vân Kim, khiến khóe miệng cô ta run lên vì sợ hãi.
“Anh muốn làm gì? Anh đừng động vào tôi, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Dương Vân Kim có thể cảm giác được hơi thở của Tần Lâm đến gần mình, nó vô cùng rõ ràng.
“Nam nữ thụ thụ bất thân? Phải không? Vậy nếu tôi muốn làm gì đó thì cô có cản được không? Ha ha ha”.
Tần Lâm cười chế giễu, Dương Vân Kim căn bản không dám nhìn vào mắt Tần Lâm, trong lòng cô ta sợ hãi muốn chết đi được, anh ta sẽ không dám làm gì mình lúc này đúng không? Cô ta đã thấy nhiều tên đàn ông biến thái trên mạng rồi, thật khiến người ta buồn nôn, có lẽ Tần Lâm cũng là loại đàn ông như thế.
“Dừng tay!”
Na Mỹ tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.
Tần Lâm quay đầu lại nhìn Na Mỹ, Na Mỹ sững ra một lúc, Tần Lâm lập tức xé áo khoác cô ra, để lộ cánh tay trắng như ngọc, sắc mặt Na Mỹ thay đổi ngay tức thì, cô run lên bần bật.
“Anh... anh muốn làm gì?”
Na Mỹ nghiến răng, nhưng tay chân cô không hề có lực phản kháng, cơ thể cô đã suy yếu đến cực hạn, sắc mặt tái xanh, môi thâm tím, giống hệt như sắp chết vậy, không ngờ Tần Lâm lại muốn làm nhục cô vào lúc này ư?
Đúng là mưu đồ bất chính!
Anh nhất định đã đắm chìm trong sắc đẹp của Na Mỹ, nên mới muốn xâm phạm cô, cô vì có ý tốt nên mới để anh nhanh chóng rời đi, xem ra tên này thật đúng là một con sói.
“Anh Tần, anh không thể làm vậy được, cô ấy sắp chết rồi, tại sao anh lại như thế được”.
Mộc Tâm Lan lắc đầu nguầy nguậy, cô không thể ngờ mình lại nhìn lầm Tần Lâm, hóa ra anh lại là một tên đàn ông đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ như vậy.
Na Mỹ quả thực rất xinh đẹp, cho dù khuôn mặt có tím tái đi chăng nữa thì cơ thể của cô ấy vẫn khiến cho Mộc Tâm Lan phải ngưỡng mộ, một tuyệt thế giai nhân như vậy, trên đời quả thực vô cùng hiếm có.
Vóc dáng Na Mỹ cực kỳ đầy đặn, tuy quấn chăn bông nhưng vẫn không thể che đi được ánh mắt lanh lợi, chiếc mũi cao cùng với các đường nét thanh tú trên mặt cô, thật sự không thua gì với những ngôi sao lớn.
Một phần cánh tay trắng như ngọc lộ ra ngoài, mong manh dễ vỡ, một người phụ nữ xinh đẹp như thế này mà chết đi thì ngay cả Mộc Tâm Lan cũng cảm thấy đáng tiếc.
“Khốn nạn! Đừng động vào tôi, đừng...”
Giọng Na Mỹ trầm xuống, nhưng cô căn bản không thể nào thoát khỏi tay Tần Lâm được.
Mặt Tần Lâm trở nên nghiêm nghị, không nói một lời liền nắm lấy cánh tay Na Mỹ, sau đó hút độc ra.
“Aaa...”
Na Mỹ kêu lên thành tiếng, Mộc Tâm Lan sững sờ, nhưng ngay sau đó Na Mỹ mới hiểu ra Tần Lâm đang giúp cô hút độc ra ngoài.
Tần Lâm phun ra mấy ngụm máu đen, sau đó nghiêm nghị nhìn vào bả vai Na Mỹ rồi đâm vài mũi kim lên đó để chặn kinh mạch của cô, tránh chất độc tấn công lên tim.
“Anh là bác sĩ Đông y à?”
Na Mỹ nhìn Tần Lâm một cách khó tin, trong lòng vô cùng kích động, anh lại vì cô mà hút máu độc ra ngoài, lẽ nào cô vẫn có cơ hội sống sót ư?
“Muốn sống thì đừng nói nữa, tĩnh tâm để tránh độc phát tán lên tim, đến lúc đó cho dù Hoa Đà có sống lại cũng không cứu nổi cô đâu”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, sau đó nắm lấy đầu Thanh Hoa Linh tách ra làm hai rồi lấy óc của nó thoa lên vết thương trên tay cô.
Sắc mặt Na Mỹ liền trở nên ửng hồng, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào đến vậy, nhưng cô biết rằng mình đã hiểu nhầm Tần Lâm, anh muốn chữa trị cho cô chứ không phải xâm phạm cô.
Thật đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Na Mỹ cảm thấy vô cùng hối hận.
Hơn nữa, Tần Lâm không tính toán mà còn giúp đỡ cô, nếu đổi lại là cô thì có lẽ cô đã không bình tĩnh được như thế, bị người ta chất vấn như vậy thì sẽ cảm thấy nản mà thôi.
“Kim bạc ép chất độc ra ngoài cơ thể, thoa thêm não của Thanh Hoa Linh, lát nữa cô sẽ khỏi ngay thôi”.
Tần Lâm điềm đạm nói.
“Xin... lỗi, đều là lỗi của tôi, anh đừng để bụng”.
Na Mỹ chưa bao giờ cẩn trọng như bây giờ, bởi vì cô đã trách lầm người tốt, còn xém chút nữa xem người ta là kẻ biến thái, thật là ngại chết đi được, người ta còn cứu cô một mạng, cô như vậy chẳng phải là đang lấy oán báo ân hay sao?
“Cô rất đẹp, nhưng tôi không có hứng thú”.
Lời nói của Tần Lâm liền khiến cho Na Mỹ nổi giận, nhưng bản thân cô có tư cách gì để nổi điên với anh chứ? Cô không phải Dương Vân Kim, sẽ không nổi giận vô cớ, nhưng bản thân cô xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại không có chút sức hấp dẫn nào sao?
Phụ nữ là một loài động vật vô cùng kỳ lạ, nếu như thích thì lại bảo người ta là vì sắc đẹp, còn nếu như không thích thì lại cảm thấy bản thân không đủ quyến rũ, vậy nên Tần Lâm vẫn nên chọn cách tránh xa thì hơn.
“Tôi khỏe hơn rồi, cảm ơn anh”.
Mặc dù Na Mỹ cảm thấy xấu hổ, nhưng chuyện này có thể tha thứ được, dù gì bản thân cũng sắp chết rồi, đối mặt với việc bị Tần Lâm xé áo, đương nhiên sẽ không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
“Xin lỗi anh Tần, em tưởng...”
Mộc Tâm Lan cúi đầu, mặt đầy áy náy, lẽ ra cô nên tin tưởng anh Tần.
“Không sao, em cũng vì muốn tốt cho anh thôi, ha ha ha”.
Tần Lâm cười lắc đầu.
“Cứu tôi, Tần Lâm, mau cứu tôi! Mau đến hút cho tôi!”
Dương Vân Kim như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, liền liều mạng hét lên.
“Cứu cô? Tại sao tôi phải cứu cô? Chẳng phải cô không cho tôi động vào sao?”
Tần Lâm khẽ cười.
“Lời nói trong lúc tức giận mà anh cũng để tâm sao? Anh mau lên, nếu không hút ra thì tôi sẽ chết mất, hu hu hu, Tần Lâm, anh có còn nhân tính nữa không”.
Dương Vân Kim nói một cách gấp gáp, nước mắt giàn giụa trên mặt lúc nào không hay.
“Anh Tần, tôi cầu xin anh, cứu Vân Kim đi, mặc dù miệng cô ấy chanh chua nhưng con người lại rất lương thiện, nếu như anh không cứu thì cô ấy sẽ chết ở đây mất”.
Na Mỹ nước mắt lưng tròng nhìn Tần Lâm, trong lòng tràn đầy lo lắng, cô cùng lớn lên với Dương Vân Kim, nếu như cứ trơ mắt nhìn Dương Vân Kim chết thì cô sẽ ân hận cả đời mất.
“Coi như cô may mắn, nhưng đây cũng là lần cuối cùng”.
Tần Lâm nói.
Dương Vân Kim vui đến ngây cả người.
-----------------------