Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn thấy tất cả mọi người đều hoảng hồn bỏ chạy, sắc mặt của Lâm Trung Nghĩa mới đổi sang vẻ nghiêm túc.

"Tiểu sư đệ, lần này đệ không chỉ đắc tội Nhiếp Vân Hải, mà còn đắc tội tất cả đồ đệ của nhị sư thúc, sư đệ vừa đến đã đắc tội mấy người này thì sau này không dễ sống đâu".

Tần Lâm trầm giọng nói.

"Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở, mấy tên này chẳng phải loại tốt đẹp gì, sư đệ tự có tính toán riêng, bọn họ ép người như này, sư đệ cũng hết cách. Sư đệ nghĩ bọn họ vì đệ mới đến, cho dù đệ cúi đầu nhận lỗi với họ, bọn họ cũng không tha cho đệ, thay vì cúi đầu, chi bằng cứ dạy cho họ một bài học".

Lâm Trung Nghĩa nói.

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Tần Lâm đệ không phải loại dễ bị bắt nạt đâu, nếu bọn họ đã muốn chơi, đệ sẽ chơi với họ đến cùng".

"Hy vọng sư đệ có thể mau chóng đột phá, đệ mau đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai, sư huynh dẫn đệ đi luyện công".

"Vâng, Lâm sư huynh".

Tần Lâm hơi gật đầu, lúc này đệ tử của nhị sư bá bị đánh cho chạy như vịt chắc cũng kết bè kết phái rồi, cho dù kết quả cuối cùng như nào, Tần Lâm cũng không hối hận, bố anh năm đó cũng không hợp nhị sư bá, bây giờ anh cũng không quan tâm có thêm chút thù hận này, lần này mấy đệ tử này ra tay, có thể là do nhị sư bá sắp xếp, đến thì tiếp thôi, Tần Lâm cũng không phải loại dễ bị ức hiếp.

...

Trăng dần xuống núi, sao dần mờ đi, đằng sau núi.

Bên trong động phủ của Diệp Toàn Cơ, đám Nhiếp Vân Hải đang ôm đầu quỳ trước cửa, ai cũng cúi gằm mặt.

Mấy tên này còn chẳng dám ngẩng đầu, trong mắt họ tràn đầy vẻ sợ sệt cùng thù hận.

"Sao vậy? Sao lại bị đánh đến mức này?"

Diệp Toàn Cơ vốn đang chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng không ngờ mấy đồ đệ lại tìm đến tận cửa, họ mặt mày bị đánh đến mức đầy máu, trông vô cùng thảm, Diệp Toàn Cơ nhất thời nổi giận, sắc mặt sa sầm.

Đệ tử của mình bị đánh đến mức này, mặt mũi của ông ta cũng mất hết rồi, đây là lần đầu xảy ra chuyện này trên núi Côn Luân, Diệp Toàn Cơ nổi cơn tam bành.

Diệp Toàn Cơ trầm giọng nói, ngồi trên ghế đá, vỗ một chưởng xuống bàn, khiến mọi người sợ đến thất kinh.

"Rốt cuộc là ai? Ai dám coi thường Diệp Toàn Cơ ta?"

Mọi người đều run rẩy, sợ sư phụ Diệp Toàn Cơ trách tội.

"Sư phụ, là tên mới đến, hình như tên là Tần Lâm, tên đó thực sự rất kiêu ngạo!"

"Bọn con bị cậu ta đánh thành ra như này đó sư phụ, tên đó đúng là quá kinh khủng".

"Đúng vậy, cậu ta chẳng coi bọn con ra gì, sư huynh sư đệ đông thế này mà không phải đối thủ của cậu ta, cậu ta thực sự rất mạnh".

Triệu Vô Cực đứng bên trầm giọng nói.

"Chẳng nhẽ các đệ không nói các đệ là đồ đệ của nhị sư bá Diệp Toàn Cơ sao?"

Nhiếp Vân Hải nghiến răng mà nói.

"Nói rồi, sao lại không nói chứ, nhưng tên nhãi này không sợ trời không sợ đất, chẳng thèm... coi sư phụ ra gì".

Triệu Vô Cực tức giận nói.

"Làm gì có cái lý đấy? Cái tên khốn khiếp, khinh thường cả sư phụ? Loại người này quá kiêu ngạo, chẳng nhẽ cậu ta thực sự cho rằng cả núi Côn Luân này đều là nhà của cậu ta chắc?"

Sau khi nói xong mấy lời này, sắc mặt của Diệp Toàn Cơ càng khó coi hơn, tên khốn này, bố Tần Lâm và ông ta có có mối thù sâu nặng, giờ ngay cả con trai ông cũng đến bắt nạt tôi, dám xúc phạm tôi ngay trên đất của tôi à?

Diệp Toàn Cơ nổi trận lôi đình, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này trong lòng Triệu Vô Cực vô cùng vui vẻ, tên Tần Lâm không biết điều này dám bắt nạt sư muội của anh ta, anh ta nhất định sẽ không tha cho anh.

Sư phụ bây giờ ghét cay ghét đắng Tần Lâm, có vẻ như định đuổi anh ra khỏi núi Côn Luân đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK