Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1025: Đường đường chính chính, không thẹn với lòng

“Sự thật cuối cùng đã sáng rõ rồi, anh còn gì để nói không Tần Lâm? Anh quá đáng thật đấy, Nguyệt Dao, cậu nên cách xa loại người này ra, nhìn thôi đã thấy ghê tởm rồi”.

“Đúng thế, Nguyệt Dao, sau này cậu phải sáng mắt ra, suýt nữa bị lừa rồi, hơn nữa còn là anh họ của mình, người bây giờ sao lại thành ra như này chứ?”

“May mà có lớp trưởng, nếu không có cậu ấy, thì Nguyệt Dao có thể đã bị Tần Lâm lừa gạt rồi, tớ cảm thấy đau lòng cho cậu”.

“Thật đúng là thất vọng, Song Nhi, lớp trưởng, hai người chính là ân nhân cứu mạng của Nguyệt Dao đó”.

Được mọi người thi nhau a dua tâng bốc khiến Trương Thiên Trạch vô cùng hứng khởi, anh ta cuối cùng đã trở mình rồi, hoàn toàn thoát khỏi cái mác gấu chó, hiện giờ Tần Lâm đã trở thành tên lừa đảo, trở thành đối tượng bị người người chửi đánh. May mà có Tống Song Nhi, bản thân anh ta toàn là võ đoán, nhưng có chứng cứ trong tay Tống Song Nhi thì trở nên chắc như đinh đóng cột, Tần Lâm hoàn toàn bị cuốn vào luồng dư luận của kẻ dối trá cặn bã rồi.

“Tôi đúng là có mắt như mù, trước đây sao tôi lại thích anh nhỉ? Tình cảm của tôi dành cho anh luôn sâu đậm, không muốn vạch trần anh, nhưng tôi phát hiện mình phải làm một người chính trực, không thể khiến nhiều người bị anh lừa dối hơn nữa, đúng là đàn ông, ha ha”.

Tống Song Nhi hóa thân thành sứ thần công lý, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Đây chính là hiệu quả mà Tống Song Nhi muốn thấy, thứ mà cô ta không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.

Tần Lâm cười không nói, có một số lời không cần phải nói nhiều, nói bao nhiêu cũng vô ích thôi, bởi vì trong lòng bọn họ, bản thân anh đã trở thành kẻ dối trá, sự việc của Lâm Nguyệt Dao chỉ là cọng rơm ép lạc đà cuối cùng.

“Haizz, Nguyệt Dao đáng thương thật đấy, vậy mà lại bị anh họ mình lừa gạt, thảm hơn cả Vương Ngữ Yên trong “Thiên long bát bộ” nữa, tớ thấy anh họ chính là thứ không tốt đẹp”.

“Đúng thế, tớ cảm thấy sợ hãi thay cho Nguyệt Dao, trái tim đập thình thịch, suýt chút nữa bị rơi vào bẫy rồi”.

“Suỵt, nói nhỏ thôi, Nguyệt Dao đã thảm như vậy rồi, mọi người ít nói vài câu đi được không?”

Mọi người nhìn nhau lè lưỡi, rồi bất lực lắc đầu, Tần Lâm là tên lừa đảo, đúng là đã dạy cho bọn họ một bài học, sau này ra đường phải bảo vệ bản thân cẩn thận, không nên tin tưởng bất cứ ai, nhất là anh họ mình.

“Nguyệt Dao này, sau này cậu đừng làm chuyện ngốc ngếch nữa, con gái chúng ta phải biết tự bảo vệ mình cẩn thận. Sau này phải sáng mắt ra để nhận biết loại đàn ông xấu xa như này”.

Tống Song Nhi xoay eo, nói một cách dứt khoát.

“Nguyệt Dao, cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cậu, chỉ cần có tớ ở đây, cho dù là hùm lang hổ báo cũng đừng mơ chạm vào người cậu, từ nay về sau tớ sẽ là sứ giả bảo vệ cậu”.

Trương Thiên Trạch ngẩng đầu thẳng lưng, vô cùng tự tin, nhân lúc này nhanh chóng thể hiện lòng trung thành của anh ta dành cho Lâm Nguyệt Dao.

Nhưng Lâm Nguyệt Dao lúc này đã tan nát cõi lòng, căn bản không có tâm trí để nghĩ đến những thứ này.

Lâm Nguyệt Dao nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, thù hận, thất vọng, oán trách, đủ loại cảm xúc đan xen cùng dâng trào, cảm giác tuyệt vọng này khiến người ta cảm thấy chua xót.

“Tần Lâm, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa”.

Tần Lâm không gật đầu cũng không lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng, lẽ nào thứ mà sư phụ luôn nhắc anh kiên trì lại bị phá hủy như thế sao?

Bản thân anh đã cứu bọn họ, nhưng cuối cùng lại nhận được gì đây?

Tần Lâm cười mỉa mai một tiếng, ấn đường trên mặt của tất cả đám người này đều đã chuyển sang màu đen, những thứ bẩn thỉu trong huyệt mộ này đã nhuộm vào vận khí của họ, nhưng mong rằng khi bọn họ gặp xui xẻo, rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, vẫn có thể tự tin như vậy.

Tần Lâm quay người rời đi, làm người nên giữ chút tôn nghiêm cho bản thân, đường đường chính chính, không thẹn với lòng.

Tần Lâm rời khỏi núi Võ Miếu, bóng hình cô độc có phần khiến người ta đau lòng.

Trong lòng Lâm Nguyệt Dao hơi chua xót, không biết vì sao, hình bóng của Tần Lâm luôn lởn vởn trong tâm trí cô.

Lẽ nào bản thân đã trách nhầm Tần Lâm?

Anh Tiểu Lâm, rốt cuộc vì sao anh lại lừa em? Lẽ nào thật sự giống như những gì bọn họ nói, anh làm vậy để lừa gạt tình cảm của em sao?

Em không tin!

Nhưng anh thậm chí không thèm giải thích, tại sao lại như vậy?

Khi Lâm Nguyệt Dao ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng Tần Lâm đã biết mất không dấu vết, nhưng trong lòng cô cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Tức giận qua đi, Lâm Nguyệt Dao biết Tần Lâm còn nợ cô một lời giải thích.

Lẽ nào tất cả đều là kế hoạch của Tần Lâm? Vậy chẳng phải hơi phi lý sao?

Giữa bầy sói, trong giây phút sinh tử, Tần Lâm đã chiến đấu với chúng để cứu bọn họ; Trong huyệt mộ, lúc nguy hiểm cận kề, khi bọn họ bị yêu quỷ ám hại không thể di chuyển, thì Tần Lâm lại cứu bọn họ lần nữa, trừ phi những thứ này đều là thủ đoạn của Tần Lâm, nhưng anh ấy thật sự lợi hại như thế sao?

Lâm Nguyệt Dao không khỏi rơi vào im lặng.

Tần Lâm đi rồi, tất cả đều trở thành ẩn số, Lâm Nguyệt Dao rất muốn Tần Lâm giải thích với mình, bản thân cô cũng đồng ý cho anh cơ hội này, nhưng người đã đi mất không bóng dáng, thần tượng Tần đại sư trong lòng cô cũng cứ thế biến mất.

......

Khi về đến trang viên Thanh Mai đã hơn chín giờ tối rồi, hai ngày nay Chúc Linh Linh cũng rất đau đầu, hiện giờ cả công ty y dược Văn Hòa đã bị người ta kiểm soát hoàn toàn, cố gắng bấy lâu nay của cô đã dâng hết cho người khác rồi.

Nhà họ Chúc bây giờ đã trở thành sân nhà Chúc Nhị Bạch rồi, cho dù bố hay bà nội cũng phải nghe theo. Nhà họ Chúc ở thành phố Đông Hải chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, toàn toàn biến thành vật sở hữu của Chúc Nhị Bạch rồi.

Chúc Linh Linh vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể trở mặt với ông nội, hơn nữa cô bây giờ đã hoàn toàn trở thành người ngoài của công ty y dược Văn Hòa, mất quyền lãnh đạo và quyết định trung tâm rồi, thậm chí quyền lợi còn không bằng một giám đốc ban ngành. Giống như Chúc Nhị Bạch đã nói, con gái nên ở nhà chăm chồng nuôi con, cô nên biết cảm ơn lãnh đạo nhà họ Chúc khi bản thân cô vẫn có thể làm việc trong công y.



“Ngày mai chị họ về nước, nhà họ Chúc muốn tổ chức tiệc lớn, anh Tiểu Lâm, anh có thể đi với em không?”

Chúc Linh Linh than thở nói, hai ngày nay, chuyện nhà họ Chúc khiến cô vô cùng đau đầu, tâm trạng chán nản. Lúc này chị họ về nước, Chúc Minh đem theo cô con gái giỏi giang ưu thế quay về, địa vị của bọn họ ở nhà họ Chúc lại càng sa sút thảm hại.

“Được, anh sẽ đi cùng em. Mấy ngày nay tâm trạng không tốt à?”

Tần Lâm thấy dáng vẻ chán nản của Chúc Linh Linh thì đã đoán được tám chín phần.

“Bọn họ đang muốn rời Nam chuyển Bắc, chuyển toàn bộ vốn của công ty Y dược Văn Hòa sang nhà họ Chúc ở tỉnh lỵ à?”

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Anh đoán được rồi à?”

Hai mắt Chúc Linh Linh sáng lên, không ngờ Tần Lâm lại đoán chuẩn như vậy. Nhà họ Chúc ở tịnh lỵ vây giờ đang gặp khó khăn vô cùng lớn, doanh nghiệp gia tộc mấy trăm năm nay đã sụp đổ, từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Chúc Nhị Bạch vì tìm kiếm cơ hội mới tìm đến bọn họ, không ngờ ông ta lấy công ty y dược Văn Hoa ra để thu hút vốn đầu tư cứu nhà họ Chúc bọn họ.

“Cứ tiếp tục như vậy, công ty y dược Văn Hòa của chúng ta có thể sẽ bị kéo xuống, nước xa không cứu được lửa gần, cho dù có thể giúp được nhà họ Chúc ở tỉnh lỵ thật thì chúng ta cũng chắc chắn phải cải cách mạnh mẽ, đến lúc đó công ty y dược Văn Hòa sẽ bị Chúc Nhị Bạch hủy hoại hoàn toàn”.

Tâm trạng Chúc Linh Linh vô cùng phiền muộn, tình hình bây giờ, đối với nhà họ Chúc mà nói thì chính là một âm mưu lớn.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK