Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 597: Nhận lời chúc của anh

Tần Lâm nói xong, sắc mặt Liễu Tiểu Cường thay đổi.

"Ê, anh đừng tỏ vẻ!"

Bây giờ Liễu Tiểu Cường đã bị người ta chú ý rồi, ở sòng bạc này dù cậu ta chơi cái gì thì đều bị nhắm vào, sòng bạc này nhiều cao thủ vô cùng, một khi bị nhắm vào, cơ bản không có cơ hội thắng.

Cho dù là chơi máy chơi thì cũng sẽ bị người ta điều khiển từ xa, mấy khách hàng như bọn họ sẽ không thể nào phát hiện ra được.

Giám đốc cười mỉm: "Được, vay bao nhiều tiền?"

Tần Lâm nghĩ một lúc: "Một trăm nghìn đi".

Giám đốc cười khẩy trong lòng, thường người mới chơi khá bảo thủ, lúc đầu vay một trăm nghìn, sau chẳng mấy chốc đã thua sạch, càng ngày càng vay nhiều, dần dần lãi lên đến con số vô cùng lớn.

Hơn nữa bọn họ có thể dựa theo tiềm lực kinh tế của mỗi người để quyết định khoản nợ phải trả.

Nếu như là người bình thường, bọn họ có thể giam lỏng, sau đó điều tra gia cảnh có mấy căn nhà, mấy chiếc xe.

Sau đó dọa nạt một lúc, khiến khách hàng rơi vào tuyệt vọng, lúc này ông chủ đột nhiên xuất hiện nói, anh chỉ cần trả mấy trăm nghìn hay mấy triệu là được.

Khách hàng nghe thấy vậy, lập tức bán nhà trả nợ, xong rồi khuynh gia bại sản mà ra đi.

Đây là chiêu trò của mấy sòng bạc, bòn rút từng đồng từng cắc của khách hàng, khiến bọn họ sau khi ra khỏi đây đều trở thành mấy tên nghèo khổ.

Liễu Tiểu Cường thì không như vậy, cậu ta là em trai của người giàu nhất cả nước, cậu ta thực sự có gia tài bạc tỉ, vậy nên có thể moi móc được tí nào của cậu ta thì cố gắng mà moi.

Không thể lấy toàn bộ gia tài trăm tỉ của Liễu Thanh Thanh được nhưng mấy tỉ thì chắc không thành vấn đề.

Giám đốc đưa Tần Lâm đi lấy chip đánh bạc trị giá một trăm nghìn, sau đó ký hợp đồng.

Cũng giống với Liễu Tiểu Cường, Tần Lâm không thèm nhìn tờ hợp đồng này.

Liễu Tiểu Cường nhíu mày: "Ê, sao anh không đọc hợp đồng vậy, nhỡ may bọn họ lừa anh thì sao?"

Liễu Tiểu Cường cũng được coi là đi một ngày đàng học một sàng khôn, cậu ta bị lừa cho thảm như vậy, mặc dù khinh thường Tần Lâm, nhưng dù sao anh cũng là người yêu của chị mình, đừng để bị lừa đến mức thảm thương chứ.

Tần Lâm cười: "Không sao, tôi sẽ không thua".

Liễu Tiểu Cường bĩu môi, chém gió quá đà là chết đấy, còn bảo không thể thua, có một trăm nghìn, hai trận là thua hết sạch.

Giám đốc cũng cười khinh khỉnh, nói với Tần Lâm.

"Vậy thì chúc anh thắng lớn".

Tần Lâm cũng cười: "Vậy thì tôi xin nhận lời chúc này".

Nói xong, Tần Lâm đi ra khỏi phòng nghỉ, Liễu Tiểu Cường cũng đi theo sau, mấy vệ sĩ không chặn lại, mà đi sau lưng bọn họ.

Có bọn họ ở đây, tên Liễu Tiểu Cường này muốn chạy cũng không chạy được.

Tần Lâm lấy ra chip đánh bạc trị giá một trăm nghìn, sau đó đi đến trước bàn đặt cược.

Một cô gái xinh đẹp làm người chia bài* lấy ra một chiếc cốc, cười nói với Tần Lâm. (Người chia bài: Dealer (Croupier) người Việt Nam thường gọi là người chia bài, là người được chỉ định hỗ trợ trên các bàn chơi tại Casino. Nhiệm vụ chính của họ là chủ trì trò chơi và thanh toán cho người chơi.)

"Anh có muốn chơi một ván không?"

Tần Lâm gật đầu.

Cô gái bắt đầu xóc chiếc cốc, sau một loạt động tác uyển chuyển nhịp nhàng, chiếc cốc cũng được hạ xuống, cô ta nói với Tần Lâm.

"Anh có thể đặt tiền cược được rồi".

Tần Lâm lấy chip đánh bạc trị giá một trăm nghìn ra đặt ở trên ô vuông hình con báo.

Liễu Tiểu Cường lập tức sững người: "Anh điên à, anh chỉ có một trăm nghìn, sao lại đặt hết vào ô con báo?"

Cái trò xóc cốc cược lớn nhỏ này là trò chơi khá kinh điển, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc là con báo, cũng có thể là cụ thể con báo số bao nhiêu. (Con báo là từ để chỉ ba con xúc sắc có cùng số, ví dụ ba con ba, ba con bốn, vậy nên người chơi cũng có đặt cược con báo của mình là ba con số nào)

Nhưng người từng chơi đều biết, xác suất vào con báo rất thấp, tiền thắng cược lại vô cùng cao.

Đa số người chơi đều chọn lớn hoặc nhỏ, thường thì không phải lớn thì sẽ là nhỏ, tỉ lệ thắng thua cơ bản gần như là năm mươi năm mươi.

Tần Lâm có tổng cổng một trăm nghìn chip đánh bạc, lại đặt hết vào đây, nếu như mà lần này thua thì hai bọn họ cũng hết lượt chơi.

Khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh, kết quả lại chết yểu như vậy.

Chị thật là, sao lại tìm một ông anh rể không đáng tin đến cứu mình vậy.

Cô gái chia bài sững sờ, nhìn Tần Lâm, cười nói.

"Thưa anh, anh có chắc không ạ?"

Tần Lâm nói: “Mở đi".

Cô gái chia bài mở cốc, bên trong lộ ra ba con một.

Liễu Tiểu Cường lập tức đập bàn.

"Mẹ kiếp!"

Sau khi hét lên một tiếng mẹ kiếp, không ít người cũng vây lại, nhìn thấy một mình Tần Lâm đứng trước bàn, còn cược một trăm nghìn vào con báo, hơn nữa còn trúng, điều này khiến mọi người kinh ngạc vô cùng.

Tỷ lệ cược cho lớn hay nhỏ là một ăn một, và tỷ lệ cược cho con báo là một ăn ba mươi ba.

Cũng có thể nói, một trăm nghìn này của Tần Lâm lập tức biến thành ba triệu ba trăm nghìn.

Giỏi quá đi mất, một ăn ba mươi ba mà cũng cược trúng, đúng là may thật!

Cô gái chia bài cũng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ khách hàng lại cược trúng, có điều chỉ có hơn ba triệu mà thôi, đây là chuyện bình thường, có nhiều khách cũng cược trúng ba triệu trong một lần.

Cô gái chia bài đưa chip đánh bạc cho anh, tiếp tục lắc xúc sắc.

Chiếc cốc lại được dừng lại, cô gái chia bài cười hỏi.

"Mời anh đặt cược".

Lúc này trên bàn đã có không ít người qua đó đặt cược, nhiều người vốn đang chơi ở bàn khác, thấy bàn này có vẻ đông vui nên qua chơi cùng.

"Tôi cược lớn!"

"Tôi cược nhỏ!"

Đa số đều cược lớn hoặc nhỏ, hơn nữa số tiền bọn họ cược chỉ khoảng mấy nghìn, mấy trăm tệ mà thôi, rất ít người cược đến mấy chục nghìn.

Cô gái chia bài nhìn Tần Lâm, đợi anh cược.

Chỉ thấy Tần Lâm đẩy chip đánh bạc trước mặt mình lên.

Ba triệu ba trăm nghìn cược tất vào con báo!

Mọi người lập tức sững sờ.

Đây là tình huống gì vậy, điên rồi à?

Vừa nãy cược hết một trăm nghìn vào con báo đã là kinh lắm rồi, không ngờ Tần Lâm lại làm vậy một lần nữa, hơn nữa lần này cũng cược hết.

Đó là ba triệu ba trăm nghìn đấy!



Số tiền này có thể mua được hai ba căn nhà ở một số thành phố rồi đấy.

Vậy mà lại cược hết vào con báo có tỉ lệ thấp!

Liễu Tiểu Cường nhíu mày, sắc mặt thay đổi, kéo Tần Lâm lại vội vàng nói.

"Anh điên à, sao mà trúng con báo liên tục được? Ba triệu ba trăm nghìn này của anh mà cứ cược vậy là đi tong đấy!"

Cho dù là loại con bạc có tiền như Liễu Tiểu Cường thì cũng cảm thấy thua từng nấy tiền thì cũng tiếc, mà cơ bản là vì Tần Lâm đang cược bừa.

Mặc dù nói đánh bạc đa phần nhờ may rủi, nhưng cũng cần một số kỹ năng cơ bản, đâu ra lắm may mắn như vậy?

Cô gái chia bài cười mỉm, vừa nãy thua hơn ba triệu cũng hơi tiếc, nên lần này sợ Tần Lâm đổi ý, nên cô ta nói một câu mở xong, liền vội vàng mở chiếc cốc.

Sau đó điều thần kỳ là, con số trên con xúc sắc là ba con sáu!

Lại là con báo! Lại trúng rồi!

Tất cả mọi người đều xôn xao, bởi vì lần này thắng lớn quá.

Ba triệu ba trăm nghìn, đặt một ăn ba mươi ba, thế là được một trăm triệu rồi!

Một trăm nghìn sau hai trận đã thành một trăm triệu.

Mẹ kiếp đúng là vua cờ bạc mà!

Liễu Tiểu Cường trợn tròn mắt, không ngờ được, một trăm nghìn trong năm phút ngắn ngủi lại trở thành một trăm triệu.

Anh rể giỏi quá!

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK