Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Lâm thủ thế, cười híp mắt nói.

"Bớt nói nhảm, ra tay đi".

Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.

"Thực lực của tam kiếm khách của Chấp pháp đường vô cùng mạnh, đệ phải cẩn thận đấy".

Tần Lâm tự tin nói.

"Lâm sư huynh yên tâm, đệ sẽ không để sư phụ mất mặt đâu".

Lâm Trung Nghĩa bất lực lắc đầu, chỉ mong Tần Lâm không thua thảm hại quá, thực lực của ba người này nằm trong top hai mươi các đệ tử ở Côn Luân, cho dù là Triệu Vô Cực hay Lâm Trung Nghĩa thì cũng không so được với họ.

Ba người này mà kết hợp với nhau thì đúng là thế trận hoàn mỹ.

Tôn Dương Kỳ, Vương Toàn Quý, Trương Quốc Phong nhìn nhau, mặt mày nghiêm túc, bọn họ biết thực lực của Triệu Vô Cực, hơn nữa lúc trước Triệu Vô Cực cũng đã nói cho họ biết Tần Lâm không đơn giản, mặc dù bọn họ mạnh hơn Triệu Vô Cực một chút nhưng cũng chưa đạt đến mức hoàn toàn coi khinh anh ta.

Để cẩn thận, ba người quyết định cùng nhau đối đầu với Tần Lâm, chỉ cần có thể đè đầu được anh là đủ rồi.

Tôn Dương Kỳ dẫn đầu tung đòn, trọng quyền đánh ra, vừa ra tay liền ra oai phủ đầu Tần Lâm, từng bước ép sát, quyền quyền đấm vào da thịt, dường như phải đè bằng được Tần Lâm xuống đất. Hai người kia cũng ngay lập tức tiến lên đón đầu, ba đánh một, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Tần Lâm vẫn ung dung không vội, mỉm cười bình tĩnh, thực lực của ba tên này hình như đã đạt đến đỉnh cao của thất mạch, nhưng điều đó cũng có nghĩa không ai trong số họ là cao thủ bát mạch. Mà với Tần Lâm mà nói, thế thì quá đơn giản, không có cao thủ bát mạch, anh cũng chẳng phải lo.

Tần Lâm lấy lui làm tiến,quyết chiến với ba người. Ba người họ đều đã chuẩn bị từ trước, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng thủ đoạn của Tần Lâm thực sự khiến họ khiếp sợ. Tốc độ của anh quá nhanh, bọn họ chẳng thể bắt được anh, hơn nữa cơ thể còn rất dẻo dai, có thể khiến anh phát huy đến trình độ cao nhất, khiến bọn họ không thể đuổi kịp.

Mặc dù Tần Lâm bị động nhưng vẫn có thể dắt mũi họ, cảm giác này quả thật khiến cho người ta bất lực.

Lâm Trung Nghĩa sững sờ, thực lực của Tần Lâm lại tăng lên rồi! Mạnh quá!

Lần này ba chọi một, bên nào thắng bên nào thua cũng khó nói đây.

Ánh mắt của Tần Lâm vô cùng nóng bỏng, ba người này không tính là mạnh, nếu như là trước khi đột phá bát mạnh có lẽ anh còn cần cẩn thận khi đối đầu với họ, thậm chí còn rơi xuống thế yếu, dẫu sao ba người này đã đạt đến đỉnh của thất mạch, lúc nào cũng có thể đột phá bát mạch. Đương nhiên, có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, cũng có thể là cả đời!

Tần Lâm chiến đấu kịch liệt hồi lâu với ba người, thong dong như đi chơi, đùa bỡn ba người trong tay, bọn họ chẳng làm gì được anh.

"Xông lên cho tôi, chọn đúng thời cơ để tung sát chiêu! Không được để cậu ta làm càn ở núi Côn Luân!”

Trương Quốc Phong trầm giọng quát, mắt sắc như dao, không hề kiêng dè mà lao về phía Tần Lâm.

Gã biết rõ thực lực của Tần Lâm không đơn giản nếu như không mau chóng giải quyết anh, rất có thể họ sẽ bị anh đánh bại.

Bọn họ nhất định phải lấy thế nhanh như chớp đánh phủ đầu Tần Lâm, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, nếu không họ sẽ không có phần thắng.

Tên Tần Lâm này đã khiến sự tự tin của họ bị đả kích, may mà không ra tay một mình, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh đến mức mất hết mặt mũi. Thực lực của Tần Lâm bây giờ mạnh như vậy đúng thực nằm ngoài dự liệu của họ.

Ba người nghiến răng nghiến lợi, họ đều có sát ý với Tần Lâm, hơn nữa mỗi lần xuất thủ đều tung đòn như ba nghìn đạo thiên lôi, đây đâu giống so tài mà giống như muốn giết Tần Lâm vậy, chiến đấu như vậy càng khiến Tần Lâm nổi giận.

"Nếu các người đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với các người đến cùng".

Tần Lâm cười khẩy, muốn bắt nạt mình hả? Muốn giết mình hả?

Vậy đừng trách tôi không khách khí.

Tần Lâm thuận thế tung chiêu, không hề ung dung như trước nữa mà bắt đầu tung đòn phản kích. Anh không hề nương tay, trọng quyền đánh ra, ấn quyết liên động, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để đánh trả. Sức mạnh của Tần Lâm là thứ bọn họ không thể nào sánh bằng, mỗi quyền giống như chùy lớn hạ xuống từ trên trời. Sau mấy quyền, bọn họ cũng dần mất đi khí thế, từ chủ động biến thành bị động. Qua mười chiêu, Tần Lâm vẫn nắm thế thượng phong, tay niệm ấn, tung Cửu Tự Chân Ngôn ra, kình khí kinh khủng, xoay chuyển chiều gió, ấn tựa thần linh!

"Bất Động Minh Vương Ấn!"

Khí thế kinh khủng cuồn cuộn, Trương Quốc Phong đứng mũi chịu sao lập tức bị đánh lui, mặt mày hoảng sợ, xương cốt trên người như sắp bị đánh tan, không ngờ ấn này của Tần Lâm lại khủng khiếp đến vậy.

Gã bị hất tung, trọng thương nằm trên đất, sắc mặt khó coi, xương sườn gãy mấy cái, máu tươi phun ra, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, ấn này thực sự không để cho hắn có cơ hội trở tay.

Mà Tôn Dương Kỳ và Vương Toàn Quý lại không hề lui lại, bọn họ nổi giận gầm lên lao tới. Tôn Dương Kỳ mạnh mẽ kéo theo Vương Toàn Quý ở sát phía sau, họ nhất định phải cho Tần Lâm một kích trí mạng, nếu không vết thương của Trương Quốc Phong coi như lãng phí. Nhất định phải thừa dịp hỗn loạn để ra tay, không cho anh có bất kỳ cơ hội phản đòn nào.

Nhưng bọn họ hiển nhiên đã xem thường Tần Lâm, anh cười khẩy một tiếng, hai tên này còn muốn báo thù cho Trương Quốc Phong nhỉ, vậy các người cút cho tôi!

Tần Lâm tức giận tung quyền, lại sử dụng Cửu Tự Chân Ngôn.

"Binh Tự Quyết, Đại Kim Cang Luân Ấn!"

Song ấn xuất hiện, đánh trúng hai người họ, bọn chúng bay ra xa, máu tươi lộ rõ trên nền tuyết trắng, vết thương của bọn họ thậm chí còn nặng hơn Trương Quốc Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK