Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1230: Không đội trời chung!

“Bịch...”

Thêm một cú đấm nữa, Tần Lâm không chút do dự đánh gãy mắt cá chân của Chu Vô Cực, làm cho anh ta đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, đau đớn ngồi xổm xuống đất.

Tần Lâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Chu Thương đã ép sát mình rồi.

“Cút!”

Tần Lâm vung chiêu, lập tức khiến cho Chu Thương lùi về phía sau hơn mười mét, ánh mắt đanh lại.

“Quả thật đáng sợ!”

Chu Thương vô cùng kinh ngạc, ông ta hoàn toàn không thể ngờ Tần Lâm lại mạnh như thế, chẳng trách cả năm người Chu Vô Cực vẫn không thể đánh bại anh.

“Ai xông lên thì người đó chết!”

Tần Lâm lạnh lùng nhìn, anh lại lần nữa tung ra những nắm đấm như vũ bão, khiến cho Chu Thương không cách nào đánh trả, qua lại hơn mười chiêu thì Chu Thương cảm thấy những cú đấm của Tần Lâm giống hệt như thép vậy, làm cho hai cánh tay ông ta thật sự tê dại, căn bản không cách nào đánh chết Tần Lâm được.

“Đánh không lại!”

Chu Thương bỗng thầm nghĩ, thực lực của ông ta chắc chắn phải đứng trong top 5 của nhà họ Chu, vậy mà ngay cả bản thân cũng không đánh lại anh, xem ra tên nhóc này khó nhằn đây.

“Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Lục, còn không mau ra tay, còn đợi gì nữa chứ?”

Chu Thương hét lên với ba người anh em bên cạnh, lúc này bọn họ nhất định phải tập hợp lại để tấn công, ông ta không thể làm gì Tần Lâm nữa rồi, hơn nữa nếu cứ tiesp tục đánh thì kết cục của Chu Thương cũng sẽ như Chu Vô Cực.

Ba người đều sửng sốt, đương nhiên bọn họ biết Chu Thương đánh không lại, nếu không thì sao ông ta lại bảo ba bọn họ cùng ra tay chứ?

Vì để an toàn nên ba người bọn họ đều tham gia trận chiến mà không cần do dự.

Tôn nghiêm của nhà họ Chu không thể bị xâm phạm được!

Bây giờ Chu Vô Cực và những người khác lần đều lượt ngã xuống, ngay cả Chu Thương cũng đang cố gắng giằng co, lộ ra vẻ rất căng thẳng, ông ta có thể đấu với Tần Lâm hơn mười chiêu thì bản lĩnh đã lớn lắm rồi.

Bốn người hợp lực lại, rốt cuộc mới có thể ổn định được tình hình, Tần Lâm một mình đấu bốn, nhưng vẫn không hề tỏ ra biểu hiện gì, cũng không quan tâm gì đám người này.

Một đám ô hợp, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Chu Thái Lai cảm thấy khá nghiêm trọng, Chu Thương không phải là đối thủ của anh sao, hiện tại có bốn người mới có thể làm ổn định tình hình, vậy tên này này có lai lịch gì đây?

Trước khi Chu Thái Lai kịp định thần lại, Tần Lâm đã thể hiện sức mạnh của mình, lúc này anh lại lần nữa đánh một cú mạnh mẽ lên Chu Thái Lai và những người khác.

Chu Thương và những người khác có dùng cả hai nắm đấm cũng không thể địch lại được một chưởng của Tần Lâm, anh quá mạnh nên đánh dễ như trở bàn tay, Chu Thương cảm thấy mỗi cú chưởng mà Tần Lâm đánh ra dường như có thể làm cho hai tay ông ta bị gãy, thế nên Chu Thương bất giác lùi về sau, muốn rời khỏi trận chiến, nhưng Tần Lâm lại không muốn tha cho ông ta, lập tức đá một phát vào cằm Chu Thương, ông ta bị đá văng ra, cả người nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

“Thương Nhi”.

Chu Thái Lai tức giận gào lên, ngay lúc ngẩng đầu lên thì ba người con trai còn lại cũng bị Tần Lâm đánh ngã xuống đất, mỗi cú đá giáng xuống là một tên nằm la liệt, sùi cả bọt mép, gân cốt đứt gãy, tất cả đều đã bị Tần Lâm đạp lên cánh tay và đùi.

Trông vô cùng thê thảm.

“Cảnh tượng này, tao tặng cho mày đấy”.

Tần Lâm liền đá về hướng Chu Vô Cực, sắc mặt Chu Vô Cực lập tức trở nên trắng bệch, không thể tin được, nhưng cú đá này lại làm cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, Tần Lâm đã đá gãy hai cánh tay anh ta, lần này bị phế thật rồi.

Bản thân cũng đã trở thành kẻ tàn phế, hơn nữa, một cú đá giáng xuống cũng đủ khiến máu xương anh ta trộn lẫn vào nhau, lại còn bị ép dẹt xuống, người ở đây có ai mà không nôn ọe, máu thịt vương vãi như bùn.

Chu Vô Cực trợn tròn mắt, bây giờ anh ta chỉ muốn ngất đi mà thôi, nhưng Tần Lâm lại không hề cho anh ta cơ hội đó.

Bịch bịch bịch!

Những nắm đấm giáng xuống hoàn toàn làm tan xương nát thịt.

“Aaaaaa!”

“Tao phải giết mày, thằng khốn, mày dám hại cả nhà họ Chu tao, tao phải chặt mày ra thành trăm nghìn khúc!”

Chu Thái Lai cuối cùng cũng tức giận, tên khốn này đã liên tục làm bị thương nhiều người nhà họ Chu như thế, đây mà mối thù không đội trời chung!

Nhà họ Chu còn gì là mặt mũi nữa đây?

“Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc đầu sao lại làm? Nhà họ Chu các người cho rằng cả thành phố Đông Hải này phải nghe các người à? Đúng là ngông cuồng, cuối cùng thì cũng phải trả giá thôi”.

Tần Lâm điềm tĩnh nói, người nhà họ Chúc có người thì sợ hãi, có người lại run rẩy, một mình Tần Lâm đã khiến cho bọn họ lâm vào cảnh tuyệt vọng.

“Xem ra tao phải cho mày biết tay rồi, mười năm rồi tao cũng chưa từng ra tay với ai, nếu như không xử thằng nhóc mày thì nhà họ Chu sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố Đông Hải này mất”.

Chu Thái Lai tức giận quát.

“Ông già, tôi khuyên ông đừng nên động tay chân làm gì, tôi là người kính già yêu trẻ đấy, đừng bắt tôi phải làm cho ông nửa đời sau phải sống chết trên giường, hôm nay tôi đến đây chỉ cần lấy đi mạng của Chu Vô Cực, nếu như các người không biết điều thì tôi sẽ không nương tay đâu”.

Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng.

“Khốn kiếp! Dám ở nhà họ Chu khua tay múa chân, mày nghĩ mày là ai? Mày có thể sai khiến được tao sao? Tao là người đứng đầu nhà họ Chu đó, chỉ dựa vào thứ khốn như mày mà cũng xứng trả giá với tao à? Chịu chết đi!”

Chu Thái Lai tức giận nhìn Tần Lâm, sau đó từng bước ép sát anh, sát khí đằng đằng.

“Tao sẽ để cho mày thấy Vô ảnh quyền của nhà họ Chu lợi hại cỡ nào”.

Chu Thái Lai tuy đã lớn tuổi nhưng ra đòn rất nhanh và cực kỳ dữ dội, chiêu thức của ông ta vẫn đang áp sát Tần Lâm, trên người đằng đằng sát khí.



Lúc này đây, thế hệ trẻ của nhà họ Chu đều ngã xuống đất, vậy nên chỉ còn mỗi Chu Thái Lai tiếp chiêu với Tần Lâm, tôn nghiêm của nhà họ Chu không thể dễ bị xâm phạm như vậy được, nếu không giết chết thằng nhóc này thì sao sau này nhà họ Chu bọn họ có thể số được ở thành phố Đông Hải nữa chứ? Có ai còn quan tâm bọn họ nữa đây?

Đây là vấn đề nguyên tắc, hơn nữa, con cháu mình cũng đã bị đánh như chó rồi, Chu Thái Lai không thể không tức giận được.

Bây giờ xem ra chỉ còn mỗi mình có thể chiến đấu mà thôi.

Đương nhiên Tần Lâm cũng sẽ không cho Chu Thái Lai có chút mặt mũi nào, người này dựa vào tuổi già, tuy thực lực không tầm thường nhưng so với Tần Lâm thì vẫn còn kém xa.

Hơn nữa, Chu Thái Lai căn bản không phải là cao thủ huyết mạch, mặc dù ra quyền vô cùng nhanh, nhưng không thể gây bất kỳ tổn thương nào cho Tần Lâm, thay vào đó còn bị anh dắt mũi.

Chu Thái Lai càng lúc càng tức giận, Vô ảnh quyền không ngừng đánh hụt vào không trung, trong lòng ông ta lại càng thêm lo lắng, nếu cứ tiếp tục đánh cũng không phải cách, chẳng lẽ bản thân chỉ bằng thằng nhóc này thôi sao?

Trong lòng Chu Thái Lai thầm nghĩ, chuyện này cũng mất mặt quá rồi đó, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới có thể giải quyết được thằng nhóc này.

Nhưng điều mà Chu Thái Lai không ngờ tới chính là thực lực của Tần Lâm đã vượt xa khả năng của ông ta, tuy rằng vừa rồi hai người đã qua lại hơn hai mươi chiêu, nhưng đều là Tần Lâm bày ra điểm yếu của mình cho đối phương, vậy nên hai người mới có thể ngang tài ngang sức, bởi vì Tần Lâm cũng muốn xem cái gọi là Vô ảnh quyền này có sức mạnh như thế nào, và liệu anh có thể bộc phát bản thân hay không.

Đánh nhau một hồi thì Tần Lâm cũng đã quen với Vô ảnh quyền, đây cũng không phải loại quyền pháp gì đặc biệt, nhưng lại vô cùng nhanh.

Đã đến lúc phản kích!

Tần Lâm bèn cười khẩy, dùng kế của người khác để đối phó với họ!

Vậy nên anh cũng dùng Vô ảnh quyền để đấu với Chu Thái Lai, Chu Thái Lai lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm lại nhanh như vậy, hơn nữa còn ra tay vô cùng tàn độc.

Đây chẳng phải là... Vô ảnh quyền sao?

Sắc mặt Chu Thái Lai đột nhiên thay đổi, nhưng lúc này đã muộn rồi, chiêu thức đáng sợ ở chỗ tuổi tác, ngay từ lúc Tần Lâm phản công thì Chu Thái Lai đã không còn đường lui nữa rồi.

Tần Lâm đấm như vũ bão lên người Chu Thái Lai, khiến cho ông ta gãy mất mấy khúc xương, trông hết sức thê thảm, quan trọng là ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi lại còn liều mạng như vậy, lại còn muốn đấu với anh, vậy chẳng phải là chuyện hoang đường hay sao?

Đây là vấn đề nguyên tắc, hơn nữa, con cháu mình cũng đã bị đánh như chó rồi, Chu Thái Lai không thể không tức giận được.

Bây giờ xem ra chỉ còn mỗi mình có thể chiến đấu mà thôi.

Đương nhiên Tần Lâm cũng sẽ không cho Chu Thái Lai có chút mặt mũi nào, người này dựa vào tuổi già, tuy thực lực không tầm thường nhưng so với Tần Lâm thì vẫn còn kém xa.

Hơn nữa, Chu Thái Lai căn bản không phải là cao thủ huyết mạch, mặc dù ra quyền vô cùng nhanh, nhưng không thể gây bất kỳ tổn thương nào cho Tần Lâm, thay vào đó còn bị anh dắt mũi.

Chu Thái Lai càng lúc càng tức giận, Vô ảnh quyền không ngừng đánh hụt vào không trung, trong lòng ông ta lại càng thêm lo lắng, nếu cứ tiếp tục đánh cũng không phải cách, chẳng lẽ bản thân chỉ bằng thằng nhóc này thôi sao?

Trong lòng Chu Thái Lai thầm nghĩ, chuyện này cũng mất mặt quá rồi đó, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới có thể giải quyết được thằng nhóc này.

Nhưng điều mà Chu Thái Lai không ngờ tới chính là thực lực của Tần Lâm đã vượt xa khả năng của ông ta, tuy rằng vừa rồi hai người đã qua lại hơn hai mươi chiêu, nhưng đều là Tần Lâm bày ra điểm yếu của mình cho đối phương, vậy nên hai người mới có thể ngang tài ngang sức, bởi vì Tần Lâm cũng muốn xem cái gọi là Vô ảnh quyền này có sức mạnh như thế nào, và liệu anh có thể bộc phát bản thân hay không.

Đánh nhau một hồi thì Tần Lâm cũng đã quen với Vô ảnh quyền, đây cũng không phải loại quyền pháp gì đặc biệt, nhưng lại vô cùng nhanh.

Đã đến lúc phản kích!

Tần Lâm bèn cười khẩy, dùng kế của người khác để đối phó với họ!

Vậy nên anh cũng dùng Vô ảnh quyền để đấu với Chu Thái Lai, Chu Thái Lai lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm lại nhanh như vậy, hơn nữa còn ra tay vô cùng tàn độc.

Đây chẳng phải là... Vô ảnh quyền sao?

Sắc mặt Chu Thái Lai đột nhiên thay đổi, nhưng lúc này đã muộn rồi, chiêu thức đáng sợ ở chỗ tuổi tác, ngay từ lúc Tần Lâm phản công thì Chu Thái Lai đã không còn đường lui nữa rồi.

Tần Lâm đấm như vũ bão lên người Chu Thái Lai, khiến cho ông ta gãy mất mấy khúc xương, trông hết sức thê thảm, quan trọng là ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi lại còn liều mạng như vậy, lại còn muốn đấu với anh, vậy chẳng phải là chuyện hoang đường hay sao?

Chu Thái Lai bị đánh đến mức răng chạy tán loạn, nhưng toàn bộ người nhà họ Chu đều không làm gì cả.

“Còn không mau xông lên!”

Chu Thái Lai tức giận quát, khiến cho tất cả cao thủ nhà họ Chu cùng nhau xông lên.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK