Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1069: Coi như tôi có lộc ăn

Lâm Nguyệt Dao đương nhiên biết người đến không phải là Tần Lâm, bởi vì mình vừa nói chuyện điện thoại với Tần Lâm xong, sao anh lại có thể đến nhanh như vậy được, nhưng người ở trước mặt lại khiến cho cô kinh ngạc.

Cậu Hai?

Sao lại là bọn họ?

Hơn nữa cũng không phải một mình cậu Hai, còn có cả mợ Hai Tôn Hiểu Dĩnh, anh họ Đường Giang Sơn, còn có một người phụ nữ trang điểm đậm...

Tổ hợp gì thế này? Đến theo nhóm à?

Lâm Nguyệt Dao có hơi bối rối, vốn tưởng rằng sẽ được ăn một bữa, nhưng ngay khi có người đến, mặc dù là người thân nhưng dù sao cũng đã mấy năm nay không liên lạc rồi, cho nên trong lòng Lâm Nguyệt Dao vẫn có khoảng cách.

Lần trước cô đã chưa được ăn no, lần này chắc mợ Hai sẽ không mang theo túi nilon nữa chứ.

Nhưng người đã đến rồi thì là khách, cô không thể thất lễ được. Nếu không thì bố mẹ sẽ ‘xử’ cô mất.

Lần trước đã rất xấu hổ rồi, lần này lại mang thêm một cô gái đến, chắc không phải là vợ sắp cưới của Đường Giang Sơn đấy chứ?

Nhìn thì thấy trang điểm rất đậm, thân hình nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cảm thấy chẳng có điểm nào giống một cô gái tốt cả, dù sao thì Lâm Nguyệt Dao cũng không thích kiểu con gái ngổ ngáo như thế, tóc uốn gợn sóng, khiến cho người ta có cảm giác phong trần.

“Cậu Hai, sao mọi người lại đến đây?”

Lâm Nguyệt Dao hỏi.

“Sao thế? Gia đình mợ đến mà cháu không hoan nghênh à? Ha ha ha, cậu mợ mang ít trái cây đến”.

Tôn Hiểu Dĩnh bước đến rồi đưa cho Lâm Nguyệt Dao một túi trái cây, hay lắm, chỉ có một kí táo, trông có vẻ là bị dập, giống hệt như mấy loại mua ở cửa hàng giảm giá vậy.

Nhưng vuốt mặt phải nể mũi, dù gì người ta cũng đến tận nhà kia mà? Cũng không thể nào từ chối được.

“Ai đấy Nguyệt Dao?”

Đường Mẫn thò đầu ra khỏi bếp hỏi.

“Gia đình nhà cậu Hai ạ”.

Lâm Nguyệt Dao trả lời, xem ra sắc mặt cậu Hai không được tốt lắm, nhưng lần trước cũng như thế, Lâm Nguyệt Dao thầm nghĩ có lẽ cậu Hai là người khá nghiêm túc.

“A?”

Đường Mẫn sững ra, nhanh chóng tắt bếp, rửa tay rồi đi ra.

“Anh chị mau vào đi, mọi người đến rồi à”.

Đường Mẫn cười nói, anh Hai có thể đến là bà đã rất vui rồi, hơn nữa lại còn dắt theo cả nhà, trong lòng bà lại càng phấn khích hơn nữa, dù gì cả nhà đoàn tụ cũng là chuyện tốt, hơn nữa Đường Mẫn vẫn luôn ngóng trông anh Hai.

“Lại đến phiền em nữa rồi Tiểu Mẫn, thực sự xin lỗi”.

Đường Vũ cười gượng.

“Anh Hai nói đi đâu đấy, chúng ta đều là người một nhà mà, đây là vợ chưa cưới của Giang Sơn đúng không?”

Đường Mẫn nhìn cô gái trang điểm đậm rồi nói.

“Cháu chào cô, cháu là bạn gái của Giang Sơn, tên Băng Nghiên ạ”.

Băng Nghiên cười nói.

“Con bé này được đấy, mau vào đi”.

Đường Mẫn cười nói.

“Còn phải nói, ông già này, lúc nào cũng tỏ ra không thân thiết, đây chẳng phải cũng là gia đình của mình sao? Tiểu Mẫn là em gái ruột của chúng ta, nếu ông còn như thế thì tôi sẽ không vui đâu đấy. Đổi lại là người khác thì cho dù có bảo tôi cũng sẽ không đến đâu, ông cho rằng ai cũng có thể mời được tôi ư? Tục ngữ có câu, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn, đấy là nói về tình cảm anh em thắm thiết, chẳng phải là tôi đang vì ông sao?”

Tôn Hiểu Dĩnh nói xong liền trừng mắt nhìn Đường Vũ, vừa ra khỏi nhà đã bày ra dáng vẻ điếc không sợ súng đấy rồi.

“Chị Hai nói phải, anh Hai, anh hông cần khách khí, sau này có thời gian thì cứ đến nhà em chơi, đều là người một nhà cả, khách sáo gì chứ, ha ha ha”.

Đường Mẫn cười nói.

“Thơm quá, em đang hầm món gì ngon sao? Chúng ta đến thật đúng lúc, ha ha ha. Đúng là tôi có lộc ăn mà, đi đến đâu gặp đồ ăn đến đó, mọi người nói xem có trùng hợp không đây, hơ hơ hơ”.

Tôn Hiểu Dĩnh cười nói, mặt đầy hưng phấn, sau đó đi vào nhà bếp nhìn quanh.

Sau khi gia đình cậu Hai vào nhà, trong lòng Lâm Nguyệt Dao vẫn cảm thấy có gì đó không an tâm, cũng không biết lý do tại sao, dù gì thì vẫn cảm thấy giống hệt như quỷ vào thôn vậy.

“Nhìn thấy chưa hả Băng Nghiên, đây là nhà cô Hai, sang trọng, rộng hơn một trăm mét vuông, to lớn biết bao nhiêu”.

Tôn Hiểu Dĩnh cười tủm tỉm nói.

“Nhà cô Hai có rất nhiều tiền, cũng thuộc nhất nhì thành phố đấy”.

“Chị Hai đừng nói thế làm em ngại, ha ha ha”.

Đường Mẫn vừa cười vừa lắc đầu.

“Em đừng có khiêm tốn, chúng ta là người một nhà mà, có gì xấu hổ đâu chứ”.

Tôn Hiểu Dĩnh cong môi nói.

“Vừa hay đến giờ cơm, chúng ta cùng ăn đi”.

Đường Mẫn nói.

“Khó mà chối từ được, ha ha ha, em cứ làm việc của em trước đi, tụi chị ngồi đợi chút là được, đều là người nhà cả, có gì đâu mà khách sáo”.

Tôn Hiểu Dĩnh cười đến tận mang tai, sau đó vội vàng kéo Đường Giang Sơn và Băng Nghiên ngồi xuống.

“Nhà cô Hai quả thực là có điều kiện”.

Băng Nghiên nhìn quanh, mắt sáng như sao.

“Mọi người cứ ngồi trước đi, anh Hai chị Hai, trong nồi có cua và hải sản tươi nữa nè”.

Đường Mẫn nói, sau đó nhanh chóng vào bếp chuẩn bị.

“Chị vừa hay cũng khát đã vội vàng chạy qua đây, Nguyệt Dao, mau rót cho cậu mợ chén trà đi”.

Tôn Hiểu Dĩnh ngồi xuông, sau đó lại kêu Lâm Nguyệt Dao, sắc mặt cô liền sa sầm, bệnh tình của cô còn chưa đỡ nên mới phải ở nhà nghỉ ngơi, đây là đang coi cô là người làm à.

Nếu không vì nể mặt cậu Hai thì Lâm Nguyệt Dao cũng chẳng thèm hầu hạ cái người ‘mợ Hai’ không biết khách sáo này.

Cô miễn cưỡng pha một ấm trà, sau đó ngồi trên sofa nghịch điện thoại.

“Ây dô!”

Tôn Hiểu Dĩnh hớp một ngụm trà, sau đó nhăn mặt.

“Cháu muốn là mợ nóng chết à, chỉ uống có mỗi ngụm trà mà nóng thế sao”.

Tôn Hiểu Dĩnh nửa đùa nửa thật, Lâm Nguyệt Dao cũng cảm thấy bực trong lòng, nhưng là người lớn trong nhà nên cô chỉ đành cười gượng.

“Thấy chưa hả Băng Nghiên, nhà cô Hai anh có tiền như vậy mà”.

Đường Giang Sơn nói với vẻ tự hào.



Lâm Nguyệt Dao không khỏi khó chịu, cô cau mày, nhà tôi có tiền thì liên quan gì đến anh? Làm như nhà anh có tiền không bằng.

“Ừm, Nguyệt Dao thật có phúc, vừa nhìn là biết con nhà có điều kiện, là thiên kim tiểu thư”.

Băng Nghiên cười nói, Lâm Nguyệt Dao luôn cảm thấy cô ta không hề có ý tốt, bởi vì căn bản cô đã không thích Băng Nghiên, cô ta ăn mặc quá hở hang, người trẻ yêu cái đẹp thì không nói nhưng không thể ăn mặc lồ lộ kiểu đó trước mặt người lớn được, dù sao thì Lâm Nguyệt Dao cũng không chấp nhận.

“Chị dâu nói đùa rồi”.

Lâm Nguyệt Dao vừa cười vừa gật đầu, không nỡ trách móc cô ta nữa, cũng không thể nào trở mặt với bọn họ trong nhà mình được, ai bảo mẹ cô có lòng tốt chứ.

“Đừng nói vậy chứ, chị thấy anh của em còn không có cửa đâu”.

Băng Nghiên cười mỉm nói, Đường Giang Sơn bên cạnh có chút ngượng ngùng, Lâm Nguyệt Dao có thể nhìn ra được Băng Nghiên không hề nói đùa. Lẽ nào mối quan hệ của hai người đang có vấn đề sao? Con cũng đã có rồi mà, hơn nữa lại còn gặp cả phụ huynh, tại sao trông Đường Giang Sơn có vẻ không được tự nhiên như vậy cơ chứ?

“Anh Hai chị Hai đến rồi, vừa rồi em làm việc trong phòng đọc sách, thật xin lỗi, em không chú ý”.

Lúc này Lâm Vũ vừa mới đi ra từ phòng đọc sách, nhìn thấy gia đình Đường Vũ, ông liền mỉm cười gật đầu.

“Không sao, không sao, mọi người đều là người một nhà, khách sáo làm gì, em không cần phải vậy đâu”.

Tôn Hiểu Dĩnh cười nói, không hề coi mình là người ngoài, cả nhà bốn người ngồi ngay ngắn trên bàn, chiếm cả vị trí chủ tọa, khiến cho Lâm Nguyệt Dao ngẩn cả người, đây là đang muốn ngồi xuống ăn sao?

Cũng ‘thực tế’ quá rồi đó? Tính ‘vơ vét’ hết tiệc hay gì?

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK