Mục lục
Cao thủ Y võ - Dạ Nhiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếp tục chiến đấu thì sẽ rơi vào đường cùng, cho dù không can tâm nhưng cũng chẳng làm gì được!

Hơn nữa bây giờ con gái của họ không biết sống chết thế nào vậy nên không đáng để liều mạng.

Để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt, bọn họ đã mất hết sự sự tin, nhưng vì sự nghiệp vĩ đại mấy nghìn năm, vì tương lai của nền văn minh Tam Tinh họ bắt buộc phải quyết đoán.

“Đội trưởng Kha Lâm!”

Vẻ mặt Bàng Ba Địch vô cùng nghiêm trọng, bây giờ mà rút lui gã ta không cam tâm! Sắp giết chết hai người họ rồi, nếu như rút lui vào lúc này thì mọi sự nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng nếu như không rút lui thì trong số bọn họ ít nhất sẽ có một hai người phải chết.

Đối với bọn họ mà nói chỉ cần một chút lơ là cơ hội sẽ vụt mất, nhưng nếu phải trả giá bằng tính mạng thì Kha Lâm Tư Lặc sẽ không làm như thế.

“Rút lui!”

Kha Lâm Tư Lặc quát lên, bây giờ bọn họ không nắm chắc phần thắng nữa rồi, còn không biết sống chết của con gái thế nào, nếu như nói đến đau khổ ông ta còn đau khổ hơn cả Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, nhưng ông ta không thể hành động lỗ mãng như thế được, Tần Lâm thực sự quá mạnh, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm những sự giúp đỡ khác, kêu gọi tất cả người Tam Tinh trên trái đất tiếp tục vạch ra kế hoạch thực hiện sự nghiệp vĩ đại!

Cho dù Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam rất khó chịu nhưng đội trưởng Kha Lâm đã hy sinh cả con gái rồi, ông ta sẽ để tâm đến sự sống chết của bọn họ sao? Nếu như hai người họ không đi, vậy vì chắc chắn sẽ bị Tần Lâm đánh cho một trận tơi bời.

Nghĩ cho đại cục, để tiếp tục sống sót hai người bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Kha Lâm Tư Lặc là người cầm quyền cũng là đội trưởng của họ, bây giờ người ta đã rút lui rồi nếu hai người còn ở lại thì cho dù giết chết được Tần Trì thì e rằng cũng không thể sống sót.

Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam nghiến chặt răng, bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng rút lui, giữ khoảng cách an toàn nhất với Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử.

Mặt Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử trắng bạch, nhìn con gái của mình nhưng lại không thể cứu, bà ta kìm nén được những giọt nước mắt tuôn trào như mưa.

Nhưng chuyện đã thế này rồi bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, bốn người họ rút lui thì mới có thể sống sót được.

Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo!

Hơn nữa Tần Lâm cũng không có ý định đuổi bắt bọn họ, tình trạng sức khỏe của bố anh rất nguy kịch, kế sách vây Ngụy cứu Triệu, ép bọn họ rút lui chính là mục đích cuối cùng của anh.

Mắt nhìn đám người hớt hả bỏ chạy, Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm trọng.

“Phụt”.

Tần Trì phun ra một ngụm máu tươi, gục ngã một lần nữa.

“Tiền bối!”

Tạ Hồng Mai một tay đỡ Tần Trì, sắc mặt của ông vô cùng khó coi.

Tần Trì xua tay, mặt trắng bạch, cảm giác như toàn thân không còn sức lực nữa, địch đã bỏ chạy ra rồi, ông cũng đã có thể buôi xuôi lòng chấp niệm vì thế toàn bộ tinh thần đều sụp đổ hoàn toàn, một chút sức lực để gắng gượng cũng không còn nữa.

“Tiền bối, chú không sao chứ?”

Tạ Hồng Mai lo lắng nói.

“Chú sợ rằng mình sắp không chịu được nữa rồi”.

Tần Trì cười khổ rồi lắc đầu.

“Có tôi ở đây, tôi sẽ không để ông chết”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Bố biết rõ tình trạng sức khỏe của mình”.

Tần Trì lắc đầu thở dài một hơi, mang trên người vết thương nặng gắng gượng đấu một trận với bọn chúng, tinh thần đã tiêu hao cạn kiệt, cơ thể suy sụp hoàn toàn, thoi thóp hơi thở cuối cùng, ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng mỏng manh!

“Tôi nói rồi, có tôi ở đây ông sẽ không chết đâu”.

Tần Lâm cau mày lại, bắt mạch cho Tần Trì.

Cơ thể của ông thực sự đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không phải tinh khí dồi dào gắng gượng đến hơi thở cuối cùng, đổi lại là người thường thì đã chết từ lâu rồi.

Thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, trạng thái tinh thần vốn dĩ đã rất tệ rồi, phải chiến đấu với bốn đại cao thủ, bị thương đến tận gốc rễ, cuối cùng lại đánh nhau với người Tam Tinh, cơ thể vốn dĩ đã cạn kiệt sức lực, lại liên tiếp bị thương, đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.

Nhưng vẫn may có Tần Lâm ở đây, anh sẽ không để bố ngã xuống!

“Hãy đợi tôi!”

Nói xong, Tần Lâm quay người rời đi, khuất bóng trong rừng rậm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK