Tần Lâm ngạo nghễ nói.
"Dược sư của núi Côn Luân? Có vẻ như cô không đơn giản nhỉ, tôi là đệ tử của đại đệ tử Dương Chí của sư tổ".
Lăng Dật Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ồ, hóa ra là sư huynh Dương Chí à?"
"Cái gì? Sư huynh Dương Chí?"
Tần Lâm trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn cô, cô gái này rốt cuộc có bối phận cao đến đâu trên núi Côn Luân này vậy?
Ánh mắt Lăng Dật Nhiên lộ ra vẻ dí dỏm, cô điềm đạm mỉm cười.
"Đúng vậy, sư phụ của tôi là sư tổ của anh, cho nên anh phải gọi tôi một tiếng tiểu sư thúc".
Mặt Tần Lâm đầy vẻ khổ sở.
"Cô... cô mấy tuổi chứ, cô đâu có lớn hơn tôi đâu?"
Lăng Dật Nhiên vô cùng nghiêm túc.
"Tôi lớn hơn anh, anh phải gọi tôi là sư thúc, đạo lý tôn sư trọng đạo quan trọng mà".
Tần Lâm liếc mắt nói.
"Được rồi, tiểu sư thúc".
Lăng Dật Nhiên ra bộ nghiêm trang, ung dung.
"Thế còn được, hi hi hi!"
Lăng Dật Nhiên quan sát Tần Lâm, nói nhỏ.
"Để tôi xem vết thương của anh, lúc trước anh bị thương, hơn nữa còn chiến đấu hồi lâu với bốn con gấu tuyết, vết thương trên người không nhẹ, vừa hay chỗ tôi có thuốc".
Tần Lâm giở giọng trêu ghẹo.
"Được, vậy thì phiền tiểu sư thúc bé nhỏ rồi".
"Á...."
Sắc mặt anh tái mét, cô Lăng Dật Nhiên này ra tay ác thật, bôi thẳng một lớp nước thuốc lên vết thương của anh, khiến toàn thân anh run rẩy, mặt tái xanh.
"Hừ! Dám trêu chọc cả sư thúc, đây là báo ứng của anh".
Lăng Dật Nhiên vỗ vết thương của Tần Lâm khiến anh đau đến mức hoa cả mắt.
"Đúng là người đàn bà độc ác, hừ hừ!"
Tần Lâm nhe răng há miệng, có điều chỉ một chốc sau, vết thương của anh đã được bôi thuốc nước. Tiêu hao nhiều thể lực như vậy, Tần Lâm vô cùng đói, Lăng Dật Nhiên cũng không phải ngoại lệ, bụng kêu òng ọc.
Lăng Dật Nhiên cắn một miếng bánh bao, mặt đầy vẻ hưởng thụ.
"Tôi còn mấy cái bánh bao, ăn được phết".
"Con van xin tiểu sư thúc đi, tiểu sư thúc còn cho con bánh bao ăn".
“Không đời nào!”
Tần Lâm liếc mắt, cười khẩy, sau đó lôi con chim tuyết ở trên lưng xuống, dùng Thất Tinh Long Uyên lột da nó, vừa hay đào một cái động băng ở đây, để tránh việc ở đây lâu hai người bị rơi xuống do quá nặng, lúc ấy thì chết không có chỗ chôn.
Chuẩn bị xong hết thảy, anh liền lượm một đống cành cây khô ở xung quanh, xuyên con chim tuyết vào, dùng đá cọ lửa, bắt đầu nướng chim tuyết.
Tần Lâm đào được cái động rất lớn, vậy nên không lo sẽ bị tan chảy, hơn nữa ở đây băng tuyết vạn năm, thậm chí còn cứng hơn đá, hoàn toàn không dễ tan chảy.
"Tí tách tí tách!"
Tần Lâm nướng chim tuyết vàng giòn, mùi thơm nức mũi, lúc này anh xé một miếng thịt ra, hít hít, mặt đầy vẻ hưởng thụ.
"Thơm nhức nách!"
Tần Lâm cười ha ha mà nói, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
Lăng Dật Nhiên cắn miếng bánh bao khô cứng trong tay, mặt tái xanh.
Tần Lâm cười đểu mà nói.
"Sao vậy? Muốn ăn hả? Tiểu sư thúc, người cầu xin con đi, con sẽ cho người ăn. Ha ha ha ha".
Lăng Dật Nhiên hừ lạnh một tiếng, không thể mất liêm sỉ được.
"Cầu xin anh? Có mà năm mơ! Tôi thà không ăn còn hơn là phải cầu xin anh, tôi là sư thúc của anh đấy".
Hai người, một người gặm bánh bao, uống nước tuyết, một người ăn thịt chim tuyết thơm ngon tuyệt vời, đúng là cách biệt xa ngàn cây số.
Tần Lâm ăn rất ngon miệng, hơn nữa anh cũng đói lắm rồi, chẳng mấy chốc, anh đã ăn hết nửa con chim tuyết, lúc này Lăng Dật Nhiên không ngồi yên được nữa.
Cái bánh bao này ăn dở ẹc.
Lăng Dật Nhiên chảy hết nước miếng, tức giận nói.
"Anh ngồi ăn một mình mà vẫn nuốt trôi à, Tần Lâm, anh không biết xấu hổ sao, tôi là tiểu sư thúc của anh đó. Mau cho tôi ăn với, xin anh đó".