Tần Lâm càng đánh càng khoái, Âu Dương Chấn Vân càng đánh càng cuống, tâm trạng của hai người khác biệt rõ rệt, Âu Dương Chấn Vân chỉ muốn giải quyết nhanh chóng, kết thúc trận đấu, còn Tần Lâm lại chỉ muốn dạy cho Âu Dương Chấn Vân một bài học.
Có kẻ địch chưa chắc đã là xấu, hai người đều khát khao chiến đấu, càng đánh trận đấu càng kịch liệt, qua trận chiến, Tần Lâm cũng học được nhiều bài học kinh nghiệm đắt giá.
"Khải minh quyền!"
Âu Dương Chấn Vân tung quyền, cuồng loạn oanh tạc, tư thái khí thế khiến cho người ta phải khiếp sợ, đây mới là Âu Dương sư huynh mà họ biết.
"Âu Dương sư huynh cố lên, giết chết cậu ta đi".
"Đúng! Không thể để tên nhãi này ngẩng cao đầu được!"
Mọi người đều reo hò cổ vũ cho anh ta, duy chỉ mình anh ta hiểu rõ thực lực của Tần Lâm không hề kém cạnh anh ta, cuộc chiến mặc dù đã rơi vào trạng thái ác liệt nhất nhưng muốn phân thắng bại thì không phải chuyện dễ dàng.
Ánh mắt của Tần Lâm không ngừng lóe lên, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, anh không sợ Âu Dương Chấn Vân mà chỉ muốn người này bộc lộ hết năng lực.
Tần Lâm có thể đứng đấy không bại dưới tay Âu Dương Chấn Vân thì với anh ta mà nói anh ta đã thua rồi, thua cả về phẩm chất lẫn uy danh.
Quyền pháp của Âu Dương Chấn Vân vô cùng hung mãnh, là do tự mình nhị sư bá truyền thụ cho anh ta.
Tần Phong liền tục tung chưởng, Trùng hư chưởng mạnh mẽ đánh ra, mang thanh âm của gió cuộn sấm rền, quyền chưởng của hai người va vào nhau, tình cảnh vô cùng khủng khiếp.
Cuộc chiến này thu hút sự chú ý của vô số người, cho dù là ở trên núi cao cách đó không xa, hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi thần sắc lạnh lùng cũng đang ngấm ngầm quan sát trận đấu. Trong ánh mắt sôi sục ý chí chiến đấu. Hai người họ một người vóc dáng gầy gò còn một người lại mập mạp, trông khá buồn cười, như có thể bổ sung cho nhau vậy.
Người có vóc dáng gầy gò không cao, chỉ cao khoảng một mét bảy, nhưng mắt lại sáng như chim ưng, vô cùng sắc bén, dường như nhìn một cái là có thể nhìn thấu lòng người.
Người đàn ông mập mạp đứng bên, từ đầu đến cuối mỉm cười híp mắt, trông có vẻ vô hại, nhưng nếu Lâm Trung Nghĩa nhìn thấy anh ta thì cũng sẽ run sợ lẩy bẩy.
Mà người này lại là nhị sư huynh của Lâm Trung Nghĩa, Vương Định Sơn!
"Cậu nói xem, ai thắng?"
Người đàn ông gầy gò nhìn Vương Định Sơn, lạnh lùng hỏi.
Tên này là đại đệ tử nắm ghế thủ lĩnh của tam sư thúc, Tùy Ba, cũng là một cao thủ giống Vương Định Sơn, thực lực của hai người cũng ngang bằng nhau. Kết hợp thêm Âu Dương Chấn Vân, ba người được mệnh danh là ba vị đệ tử đứng đầu của núi Côn Luân. Có điều còn có một người mà ngay cả ba người họ cũng phải nể sợ đó là đại sư huynh của Tần Lâm, Hiên Viên "ngông cuồng" .
"Khó nói lắm, tên này mạnh mẽ thật, chưa đến một tháng mà đã đánh bại phần lớn đệ tử, bây giờ chỉ còn lại mấy chúng ta" .
Vương Định Sơn cười híp mắt, cái bụng bự của anh ta như bụng phật Di Lặc vậy.
"Nhưng cậu ta là sư đệ của cậu mà, chẳng nhẽ cậu lại không biết?"
"Tôi đã kịp làm quen với cậu ta đâu, có điều tôi thấy tên này không phải dạng vừa, mới có một tháng mà sư phụ đã tự mình dạy dỗ cậu ta".
Ánh mắt của Tùy Ba càng nghiêm túc hơn.
"Cái gì? Mới có một tháng đại sư bá đã dạy cậu ta? Tên này có vẻ tiền đồ vô lượng đây? Tôi nhớ năm đó cậu vào Côn Luân một năm, đại sư bá mới tự mình dạy dỗ cậu".
Vương Định Sơn cười khổ nói.
"Haizz, tên này đúng là có thiên phú hơn tôi, không biết ai sẽ thắng đây. Nếu như cậu ta thực sự có thể đánh bại Âu Dương Chấn Vân thì thật đáng mong đợi".
Tùy Ba lắc đầu, tỏ ý không coi trọng Tần Lâm.
"Có điều tôi cảm thấy dù Tần sư đệ mạnh cũng không bằng Âu Dương Chấn Vân. Cậu cũng không nên ôm nhiều hy vọng".
Vương Định Sơn sờ cằm, nghĩ ngợi nói.
"Mà cho dù thắng thì cũng thường thôi, nếu cậu ta có thể vượt qua đại sư huynh của tôi thì mới tính là thắng".
Hiên Viên "ngông cuồng" !
Người cũng như tên, năm đó vừa mới gia nhập tông môn, anh ta đã càn quét cả đỉnh Côn Luân này, trở thành đệ tư có tư chất tuyệt vời nhất mà ba người Vương Định Sơn, Tùy Ba, Âu Dương Chấn Vân không thể nào đuổi kịp.
Thực lực của anh thậm chí có thể sánh ngang với sư thúc, điều khiến anh trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị trên Côn Luân, dù đã mạnh vậy rồi nhưng anh vẫn không ngừng đột phá thực lực, anh muốn mình phải mạnh nữa.
Nhắc đến Hiên Viên "ngông cuồng", Vương Định Sơn chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, cả đời anh ta cũng không đuổi kịp người này.
"Tôi nghe đại sư huynh nói, tiếc nuối lớn nhất của huynh ấy là không thể giao thủ cũng ngũ sư thúc. Sau hai năm ngũ sư thúc rời đi đại sư huynh Hiên Viên "ngông cuồng" mới lên núi Côn Luân. Lúc đó cũng có sư thúc coi đại sư huynh là người thừa kế của ngũ sư thúc, có điều đại sư huynh không kinh khủng bằng ngũ sư thúc. Huynh ấy chỉ âm thầm luyện tập thôi, còn ngũ sư thúc chính là một tên hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất".
Tùy Ba cười lớn mà nói.
"Nhưng mà Tần Lâm mới là người thừa kế chân chính của ngũ sư thúc, cái tính bướng bỉnh bất tuân, không coi ai vào đâu này đúng chuẩn thừa kế từ ông ấy".
Lúc này trận chiến giữa Tần Lâm và Âu Dương Chấn Vân đang trong giai đoạn vô cùng ác liệt, hai người chiến đấu hồi lâu, không ai đánh bại được đối phương. Nhưng trong trận đấu, loại cảm giác bất phân thắng bại này khiến người ta không khỏi khen ngợi, đối thủ này đúng là xứng tầm.
Tiếc rằng không như vậy, Tần Lâm từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, giao chiến hơn mười chiêu, Âu Dương Chấn Vân không còn kiêu ngạo được như ban đầu nữa, ngược lại lúc này hai người không hề chần chừ, mỗi chiêu thức đều như muốn đưa đối phương vào chỗ chết.