Chương 478: Tôi tự phạt ba ly
Tần Lâm vừa nhấc ly lên, Lão Toàn sợ hết hồn, nếu cậu Tần kính rượu thật thì chị Hồng sẽ đánh chết ông ta mất.
Lão Toàn vội vàng đứng lên: "Ngại quá, tôi đến muộn, mọi người đừng kính rượu tôi, tôi tự phạt ba ly!"
Nói xong, Lão Toàn cầm chai rượu Ngưu Lan Sơn lên, tự rót cho mình ba ly, uống hết sạch.
Tửu lượng của Lão Toàn rất tốt, uống liên tiếp ba ly rượu trắng mà không ngừng, sau khi uống hết liền thở phào nhẹ nhõm, vội ngồi xuống.
Tạ Hoa Cường cũng ngây người, chuyện gì vậy? Sao lại tự phạt ba ly?
Vừa rồi Trần Đế Hào đến tự phạt ba ly xong bây giờ lại tự phạt ba ly, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Đám người tai to mặt lớn này làm sao vậy, sao ai cũng thích tự phạt rượu vậy?
Đây cũng có phải loại rượu hảo hạng gì đâu, Ngưu Lan Sơn, bảy tệ một chai, là loại rượu đểu nhất trong mắt những người bình thường, đám người này không thể thích uống loại rượu này được.
Vương Vân cũng có chút bực mình, đám người có địa vị hôm nay sao không giống trong tưởng tượng vậy?
"Anh Toàn, mặc dù tôi lớn hơn anh, nhưng theo luật giang hồ thì tôi vẫn phải gọi anh một tiếng anh Toàn, lần đầu gặp mặt chẳng có quà cáp gì, chỉ có chiếc đồng hồ này là chút thành ý".
Nói xong, Vương Vân để chiếc đồng hồ lên chiếc bàn xoay rồi từ từ xoay qua.
"Anh Toàn, đây là Rolex Submariner Blue, được sản xuất ra vào năm 1763 nhưng không được đưa lên thị trường để bán, đây là mẫu đồng hồ duy nhất đấy..."
Bà ấy vẫn còn nhớ lúc trước ông chủ Phương có giới thiệu về chiếc đồng hồ này, nên bây giờ cứ tuôn ra như nước.
Lão Toàn chau mày, càng nhìn càng thấy chiếc đồng hồ này quen mắt, ông ta cầm lên xem, vừa nhìn là biết đây là chiếc đồng hồ vô cùng quý giá.
Lại nhìn cổ tay trống không của Tần Lâm, Lão Toàn mới phản ứng lại, thì ra là đồng hồ của cậu Tần? !
Lão Toàn sợ hết hồn, vội vàng đứng lên để lại chiếc đồng hồ về chỗ cũ.
"Thật ngại quá, cái này tôi không thể lấy được, ha ha, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!"
Nói xong, Lão Toàn liền quay người rời đi.
Lão Toàn là người từng trải, ông ta biết rõ tình hình trước mắt là như thế nào, mấy người này rõ ràng là không biết thân phận của cậu Tần, còn làm bộ cao cao tại thượng nữa.
Lão Toàn không thể dính vào chuyện này, đi sớm thì tốt hơn, tránh việc chọc cậu Tần không vui.
Lão Toàn đột nhiên rời đi làm mọi người đều ngỡ ngàng.
"Tạ thiếu gia, có phải chúng tôi có điều gì thất lễ không?"
Vương Vân cũng không hiểu luật giang hồ, còn tưởng mình đã phạm phải sai lầm gì, nơm nớp lo sợ.
Tạ Hoa Cường chau mày, cũng không biết tại sao, theo lý mà nói, hôm nay không có chỗ nào thất lễ cả, kính rượu, tặng quà, tiếp đãi, đều đúng theo quy trình mà.
Sao anh Toàn lại như chạy trốn vậy?
Tạ Hoa Cường nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Lâm lại đeo chiếc đồng hồ lên, đột nhiên chau mày lại.
"Đều tại cậu! Vừa rồi lúc kính rượu, tại sao cậu lại không cầm ly rượu đứng lên? Chắc chắn là cậu chọc giận anh Toàn, chẳng làm được cái gì chỉ phá là giỏi!"
Tạ Hoa Cường không còn gì để nói, liền đổ hết mọi chuyện lên đầu Tần Lâm.
Vương Vân nghe vậy, vẻ mặt cũng trầm xuống, tức giận nói.
"Tôi biết ngay là cậu chẳng có ý tốt mà, không gây phiền phức thêm cho chúng tôi là được rồi, đưa cậu đi để mở mang tầm mắt thôi! Bây giờ thì hay rồi, phá hoại cả mấy mối quan hệ tốt của chúng tôi! Tần Lâm, rốt cuộc cậu muốn như thế nào!"
Vương Vân nói xong, Chúc Linh Linh đột nhiên chau mày.
"Mẹ nói cái gì vậy, đây có phải là lỗi của anh Tiểu Lâm đâu!"
Vương Vân vô cùng tức giận, hôm nay vốn muốn kết thân với mấy nhân vật lớn, sau này sẽ có lợi với sự nghiệp của bọn họ.
Kết quả là gặp được người ta rồi nhưng lại không kết thân được, người ta uống vội mấy ly rượu rồi đi luôn, đến số điện thoại cũng không để lại!
Thế này thì kết thân kiểu gì?
Đương nhiên rồi, Trần Đế Hào và Lão Toàn đều không để lại phương thức liên lạc cũng chẳng phải lý do đặc biệt gì, bởi vì số điện thoại của bọn họ Tần Lâm có hết rồi, không cần phải để lại cho những người khác làm gì?
"Sao lại không phải lỗi của cậu ta chứ! Chúc Linh Linh! Con bị ma quỷ dụ dỗ rồi sao, con quên cậu ta đã từng đi câu lạc bộ Thái Nghệ rồi sao? Con còn tha thứ cho cậu ta, mẹ thấy não con úng nước rồi đấy!"
Nói xong, Vương Vân cầm ly lên đập mạnh xuống đất, ‘xoảng’ một tiếng, chiếc ly vỡ tan.
Vương Vân đứng dậy, giận dữ đi ra ngoài.
"Để cháu tiễn dì!" Tạ Hoa Cường vội vàng tiến lên lấy lòng.
Trong phòng chỉ còn Tần Lâm và Chúc Linh Linh, không khí có chút ngượng ngùng.
Chúc Linh Linh nói: "Anh Tiểu Lâm, anh đi câu lạc bộ Thái Nghệ làm gì?"
Hỏi xong câu này Chúc Linh Linh liền cảm thấy hối hận, câu hỏi này không phải vô ích sao, đàn ông đến câu lạc bộ Thái Nghệ để làm gì chứ, còn không phải là tìm phụ nữ chơi đùa sao?
Nhưng Chúc Linh Linh vẫn muốn tin Tần Lâm, tin điều này không phải thật, cho nên mới hỏi câu đó.
Tần Lâm ngây người một chút, không ngờ Chúc Linh Linh lại hỏi câu này, lại còn có chút buồn bực nữa, sao cô ấy lại biết được.
"Linh Linh, anh đến đó có chút việc, không tiện nói với em, là chuyện chính đáng".
Chúc Linh Linh gật đầu, vẻ mặt có chút thất vọng: "Em biết rồi, em về trước đây".
Nói xong, Chúc Linh Linh đi ra ngoài.
Viền mắt cô ấy có chút ửng đỏ, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, anh Tiểu Lâm, sao đến cả việc nói dối anh cũng không chịu vậy, lừa em cũng được mà.
...
Tần Lâm cũng không biết phải làm sao, ban đầu Tần Lâm đến câu lạc bộ Thái Nghệ là để giết Cao Thâm, mặc dù tin tức Cao Thâm bị giết đã truyền đi khắp cả nước, nhưng cụ thể là ai giết thì không người nào biết.
Ngoài Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương ra thì không ai biết chuyện này, ngay cả Lôi Hồng một tay che trời ở tỉnh lỵ còn chẳng biết ai giết.
Cho nên chuyện này càng ít người biết càng tốt, Tần Lâm sợ bọn họ gặp nguy hiểm.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Chúc Linh Linh hình như là đã hiểu lầm rồi, thôi kệ vậy, hiểu lầm thì hiểu lầm, lần sau có cơ hội sẽ giải thích.
Vừa định đi thì điện thoại kêu lên, là tổng thanh tra Triệu Lệ Khôn của Đài truyền hình Trung Ương gọi.
"Tổng thanh tra Triệu?" Tần Lâm có chút bực mình, tổng thanh tra Triệu gọi điện thoại đến làm gì.
"Tần đại sư, ngày mai ở tỉnh lỵ có một cuộc so tài thần y, không biết cậu có muốn tham gia không? Đương nhiên lần này không có truyền hình đưa tin, tôi chỉ thay bọn họ mời cậu thôi".
Tần Lâm cười nói: "Tôi không đi đâu, tôi không muốn tham gia mấy cuộc thi như thế này".
Ban đầu Tần Lâm đi đại hội Đông y là vì muốn tuyên truyền về Đông y, nếu như là cuộc thi thì anh không thích đi.
Nói thật, cả Hoa Hạ này, chẳng mấy người có tư cách so tài với anh cả.
Cho nên Tần Lâm thẳng thắn từ chối, Triệu Lệ Không cũng không để ý, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tần Lâm trở về y quán Hiên Viên.
Hôm nay y quán đã được tu sửa xong, sang trọng hơn trước đây, sau đại hội Đông y, ngày càng có nhiều bệnh nhân đến hơn.
Hơn nữa, ngoài những người mắc bệnh ra, còn có rất nhiều đồng nghiệp hâm mộ ghé qua.
Mặc dù bọn họ không biết Tần đại sư là ai, nhưng bọn họ biết Khổng Phàm Lâm.
-----------------------